Ngày hôm sau, sức gió không giảm, bão cát vẫn chưa tan.
Gió quá lớn, tầm nhìn lại ngắn, thời tiết như vậy không tiện cho việc di chuyển. Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định ở lại thêm một ngày nữa, xem qua ngày mai có chuyển biến tốt hơn không.
Người Afghanistan cho bọn họ trú chân tên là Hamid, nhìn bề ngoài giống như đã hơn 60 tuổi, nhưng thực chất mới ngoài 30, mấy nhếp nhăn trên mặt anh ta tựa như có thể kẹp chết muỗi. Anh ta và vợ có bảy đứa con, năm gái hai trai, ngoại trừ người con thứ hai đang ở bên ngoài, còn lại đều mù chữ, chưa từng biết đến trường học là cái gì.
Niels trả cho anh ta 1000 Afghani, gồm phí ăn ở.
1000 Afghani là số tiền chi tiêu cả một năm của anh ta, vợ chồng Hamid cười không ngậm được miệng, mời bọn họ ở lại.
Phàn Hi đi vào xem xét, gọi là phòng nhưng thực chất chỉ có bốn bức tường đất, ngay cả một cái bàn một cái ghế cũng không có. Trên mặt đất trải một tấm thảm, coi như là giường, nghèo nàn khổ cực hơn cả Trung Quốc năm ngàn năm về trước.
Thôi thì, thà buổi tối cô ở chuồng ngựa còn hơn.”Chương Tuyệt”thấy cô cau mày, liền hỏi, “Điều kiện ở đây gian khổ như thế, em đã hối hận chưa?”
Cô dường như không do dự mà đáp, “Không hối hận.”“Chương Tuyệt”kinh ngạc, “Không hối hận thật à?”
Ánh mắt cô đảo qua đôi vợ chồng chủ nhà đang nói chuyện với Niels, nếu không gặp người đàn ông này, chắc chắn ngày mai cô sẽ về Trung Quốc, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-berlin/9758/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.