Buổi tối cô không đi ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô thấy một người dắt con lừa, ngâm nga bài hát đi về phía mình. Trời trong nắng ấm, đột nhiên có tiếng nổ kinh thiên động địa. Sau tiếng nổ thì không thấy người đó đâu nữa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai tròng mắt lăn tới cạnh chân cô. Trời đổ mưa đỏ, máu thịt dính đầy mặt cô, lau thế nào cũng không sạch, cả thế giới đều là màu đỏ, vô cùng đáng sợ.
Phàn Hi, nếu con không giúp mẹ, mẹ sẽ chết mất.
Phàn Hi, chỉ một lần, mẹ xin con, ai cũng từng mắc lỗi mà!
Tiếng thét chói tai...Có người điên rồi, liều mạng lao vào cô.
Phàn Hi thở mạnh, choàng tỉnh dậy, nhìn quanh tứ phía, mới nhận ra mình nằm mơ. Cảnh cô chứng kiến sáng nay quá kinh khủng, ngay cả trong mơ cũng không quên được, khiến cô nhất thời không phân biệt được thật giả.
Cả người cô toát mồ hôi lạnh, cô không thể ngủ lại được nữa, trời vẫn chưa sáng. Giờ vẫn còn sớm, mặt trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo như nước.
Cô trở mình, rời khỏi giường, trèo xuống đất.
Dưới ánh trăng, cô mở bao thuốc, rút một điếu rồi tìm bật lửa. Cô ngậm thuốc trong miệng, đang định châm lửa thì từ tầng trên truyền đến tiếng kéo ghế rất nhỏ, còn có tiếng bước chân. Cô dừng tay, đột nhiên nhớ ra người ở tầng trên là ai.
Muộn như vậy còn chưa ngủ, là vì lạnh lẽo, cô đơn giống cô ư?
Khóe môi cô cong cong, cất thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-berlin/3024954/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.