Trước khi biểu diễn, tôi thấy có người cầm máy ảnh tiếp thị với phụ huynh: "Mười đồng một tấm, không đắt, khoảnh khắc ý nghĩa như vậy đáng được ghi lại." 
   
 Chậc chậc chậc, mười đồng một tấm, nếu là mẹ tôi, chắc chắn sẽ mắng họ là cướp tiền, phun nước bọt vào mặt họ. 
   
 Nhanh chóng đến lượt tôi lên sân khấu. 
   
 Ánh đèn rực rỡ tập trung vào tôi. 
   
 Kết thúc màn nhảy, trong khoảnh khắc cúi chào, tôi thấy mẹ ngồi ở chỗ ánh sáng yếu, mặc bộ đồ chỉ mặc khi đi thăm họ hàng, đang vỗ tay nhiệt tình. 
   
 Sau buổi biểu diễn còn có phần trao giải, kéo dài đến tận 5 giờ chiều mới kết thúc. 
   
 Màn múa của chúng tôi đạt giải nhì, mỗi người được thưởng một cây bút máy. 
   
 Mùa đông trời tối sớm. 
   
 Khi rời khỏi nhà văn hóa, xung quanh đã tối đen. 
   
 Chú chụp ảnh đứng dưới đèn đường vẫy tay: "Lại đây lấy ảnh." 
   
 Mẹ chen lấn cùng các phụ huynh khác. 
   
 Một lúc sau, mẹ đầy mồ hôi bước ra, trong tay cầm một tấm ảnh. 
   
 Mẹ nhìn kỹ dưới ánh đèn đường một lúc lâu, rồi kết luận: "Tấm ảnh này chụp không đẹp, mười đồng phí quá." 
   
 Tôi nói: "Nếu vậy thì trả lại đi, đắt quá mà." 
   
 Mẹ lập tức cất ảnh vào túi: "Người ta đã rửa ra rồi, sao có thể trả lại được?" 
   
 Về làng, ai cũng khen ảnh chụp đẹp. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-thuoc-duoc/3625864/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.