Mười bốn năm trôi qua, ta không còn trẻ, A Nam cũng không còn sắc xuân như xưa. Ta vẫn nghĩ hắn được nuông chiều từ bé, thân thể chịu không nổi khổ cực sẽ nhanh chóng chủ động rời ta mà quay về nhà nên mới đồng ý cho hắn đi theo ta cùng nhau trốn chạy. Không nghĩ rằng chúng ta có thể cùng nhau sống nhiều năm như vậy.
Vốn đã quen có hắn ở bên cạnh bầu bạn, chẳng lẽ ta lại có thể khoanh tay đứng nhìn hắn rơi vào chỗ chết? Không, ta tuyệt đối không để hắn xảy ra chút bất trắc nào.
Ta rốt cuộc vẫn là tới ngân hàng. Tài khoản không bị khóa lại. Đúng vậy, y biết chúng ta sẽ dùng tới nó. Thuận lợi rút ra một xấp tiền mặt lớn, thật cẩn thận đặt vào túi.
Ta từng giờ từng phút đều lo lắng đề phòng nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, có lẽ y đã thực sự buông tha cho bọn ta rồi. Nếu như vậy, bọn ta có thể lại một lần nữa bắt đầu. Ta và A Nam có thể tìm một công việc khác, cuộc sống có thể khá hơn, không đến mức phải chui rúc trong căn phòng chật hẹp ẩm ướt này.
Cơ thể A Nam mỗi ngày một tốt, ta ở nhà đang hâm lại thuốc cho hắn.
Thang gác lầu dưới truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Ta nhíu mày, cầu thang này không còn chắc, đi như thế có ngày nó sẽ sụp xuống cho mà xem!
“Bước nhẹ thôi, cầu thang này yếu lắm đó!” Ta từ trên lầu nói vọng xuống, dù sao cũng còn phải ở đây trong một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/186049/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.