Ta vỗ nhẹ vào đầu mình, Phong tuy rằng là người tốt, nhưng dù sao cũng không thân chẳng quen với ta, tốt hơn hết là nên ít làm phiền người khác.
Không nghĩ tới đến khi thuốc sắp hết, Phong lại tìm đến ta.
Nhìn lọ thuốc mới trong tay, ta ngượng ngùng nói, “Thật sự là làm phiền ngươi quá.”
“Không phiền toái gì cả, dù sao cũng không đắt.” hắn ngừng một chút lại nói tiếp, “Bằng không, mỗi tháng trừ vào tiền lương của ngươi đi.”
Quan tâm đến tâm tình của ta, Phong bổ sung nói.
“Được.” Ta vội vàng gật đầu.
“Thuốc này không đắt tiền, chỉ là chút thuốc Đông y ngao chế. Ta khá thân với vị thầy thuốc kia, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”
Ta cảm kích nói, “Thật cám ơn ngươi.”
Ta tin tưởng hắn là bằng hữu, nhưng thứ không thuộc về ta, sao có thể yêu cầu quá đáng. Gần hai tháng sau, khi đang đi dạo, ta nhìn thấy một thầy thuốc Đông y. Ta cảm thấy rất cao hứng liền cùng vị lão nhân kia tóc bạc kia hàn huyên một hồi.
Khi nói đến vấn đề đau đầu, ta nhịn không được khâm phục nói, thuốc Đông y thật sự là thần kỳ a.
Kết quả khiến lão nhân cũng hiếu kỳ dị thường, vì thế, chiều ngày hôm đó ta liền đưa cho lão một viên thuốc.
Vừa mở ra, lão nhân liền nói cho ta biết, tuy đã nghiền thành bột nhưng đây không phải là thuốc Đông y.
Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, có thể là vì Phong muốn an ủi ta?
Thế nhưng ta vẫn không có cách nào yên tâm được.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485992/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.