Đến tối, ta hoàn toàn không muốn ngủ, chỉ tựa như một cái xác không hồn nằm vật vờ trên giường.
Nửa đêm, Lâm Lan rón ra rón rén tiến vào.
Ta đang chờ nó. Đột nhiên ngồi dậy, Lâm Lan bị ta dọa đến ngừng thở, nó lắp bắp nói: “Ngươi…. ngươi như thế nào lại tỉnh?!”
“Ngủ không được!” Ta ngay cả quần áo cũng không thay.
“Ta nghe Diệp Tề nói……” Lâm Lan dừng lại, cắn cắn môi, hạ quyết tâm, “Cám ơn!”
“Ngươi biết chuyện trước đây của ta không?” Ta hỏi.
Lâm Lan sửng sốt, sau đó gương mặt tuấn tú vặn vẹo, hiển nhiên nội tâm rối rắm vô cùng.
Bất chấp nó vẫn là hài tử, ta nhìn nó nói: “Ta vì sao lại mất trí nhớ? Rốt cuộc cùng phụ thân ngươi và Lâm Nam có quan hệ gì? Ngươi có biết điều gì không?”
Dồn dập hỏi khiến Lâm Lan quay đầu bước đi.
Ta nhìn cánh cửa đóng sập lại, suy sụp cúi đầu. Lâm Lan sẽ không nói với ta đâu. Trong lòng ta thấp thỏm. Vì cái gì Lâm Lan lại khó xử như vậy. Trên mặt lập tức như bị hỏa thiêu, ta chạy vào phòng tắm, vặn mở vòi nước, tùy tiện để nước lạnh dội vào người. Rất lạnh, nhưng ta không muốn né tránh.
Có lẽ nên sớm rời đi, ta không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa. Trực giác nói cho ta biết rằng đó là một kết quả ta không thể thừa nhận.
Nhưng kế hoạch của ta gặp trở ngại. Ngày hôm sau khi vừa đứng lên thì cả người ta liền mềm yếu vô lực, ý thức mê man.
Khăn ướt đặt trên trán ta, thật thoải mái, ta nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485981/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.