Lâm Lan rất bài xích đứa trẻ kia, thái độ của nó đối với đứa trẻ này vô cùng lãnh đạm. Bất quá Lâm Nam cũng không yêu cầu nó phải thích thú hay quan tâm. Theo cách hắn nói thì Lâm Lan cuối cùng cũng sẽ phải thích. Còn Lâm Hạo tuy rằng không thể nói là hoan nghênh nhưng chí ít cũng không thể hiện thái độ coi thường.
Lâm Nam vừa ăn vừa cầm bình sữa đưa tới miệng đứa trẻ. Lâm Lan hừ hừ cầm bát đũa gõ xuống tạo ra mấy tiếng vang, giống như tiểu hài tử đang im lặng biểu lộ cảm giác bất mãn. Nếu là Lâm Hạo trước đây nhất định sẽ ngăn hành vi vô lễ của nó, bất quá hôm nay y rõ ràng là không có tâm tình.
Hôm ấy y bị đau dạ dày, không những không được nghỉ ngơi mà ngược lại càng liều mạng làm việc. Chẳng qua thay vì ra ngoài thì y làm việc ở nhà, khi máy tính không thuận lợi để chỉ đạo giải quyết thì sẽ có cấp dưới giàu kinh nghiệm đến nhà xin chỉ thị từ y.
Khi y đang làm việc Lâm Nam sẽ rất ít khi quấy rầy, cả ngày hôm qua chỉ làm duy nhất một việc là chơi đùa với con hắn. Ngược lại Lâm Hạo kỳ quái không vui, không làm việc trong thư phòng mà lại thích ra ngoài phòng khách.
Bác sĩ rất chịu khó đến đây. Ngoại trừ Diệp Tề còn có một vị bác sĩ khác ước chừng khoảng năm mươi tuổi. Bọn họ phần lớn đều cùng nhau đến, bất quá Diệp Tề thường xuyên đến đây hơn, nói theo cách nào đấy thì hắn giống như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485974/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.