Buổi tối, đầu lại đau, ta cầm lấy thuốc rồi lại để xuống, ngẫm lại một lúc cuối cùng lấy ra hai viên bỏ vào miệng!
Khoác thêm quần áo, ta đứng trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm, tuy rằng chỉ là nhà cao tầng nhưng những điểm sáng lập lòe của đèn đêm trên ấy vẫn khiến ta xem đến xuất thần. So với trong trí nhớ, thành phố đã phát triển quá nhanh!
Tại sao ta lại quên đi?
Vấn đề vốn mặc kệ lại hiện lên. Đúng vậy, nói cho dễ nghe, bất quá cũng chỉ lời là an ủi chính mình. Sao có thể không để ý, dù sao cũng là do bản thân nổ súng vào đầu!
Nhìn bàn tay chính mình, là kích thước của người trưởng thành.
Gió đêm thổi vào gương mặt nhưng không quá lạnh, đau đớn trong đầu khiến ta chú ý nhiều hơn. Nhàm chán chống tay phải lên đầu, ta dựa vào ban công nhìn ánh đèn xa xa……
Một đôi tay lớn bất chợt đặt lên vai ta……
Không cần quay đầu lại ta cũng biết người đó là Lâm Nam. Lâm Hạo mấy ngày nay chỉ xuất hiện vào ban ngày.
“Tại sao lại không ngủ?” Hắn hỏi.
“Ngủ không được!” Ta tùy ý đáp lại.
Hắn buông tay ra rồi vào phòng. Ta tưởng hắn đi rồi nhưng chỉ ít lâu sau lại nghe tiếng hắn trở lại. Một chiếc chăn phủ lên người ta, nhưng chỉ có thể phủ trên lưng, Lâm Nam liền cuộn tròn nó lại.
Lúc này cả người ta đều bị bao lại bên trong.
Cảm giác gò bó khiến ta khó chịu vặn vẹo.
“Đừng nhúc nhích, sẽ cảm lạnh đấy. Hiện tại đã sang thu rồi!” Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485968/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.