Thấy ta cúi đầu, Diệp Tề lập tức nói: “Muốn uống chút gì không?”
“Không cần, cám ơn!” Ta cố xóa đi cảm giác hơi khó chịu.
Diệp Tề bừng tỉnh: “Nga, đúng rồi. Ngươi không uống rượu, nước trái cây hay hương tân[66] thì thế nào?”
Từ chối nữa cũng không ổn, ta nói: “Tiện thể thì lấy cho ta!”
Sau đó Diệp Tề hướng bồi bàn bên cạnh bưng tới một ly đựng chất lỏng màu lục nhạt. Ta một tay vừa muốn cầm ly rượu, tay kia đã bị Lâm Hạo nắm lấy trông rất quái dị. Ta đang muốn mở miệng, Diệp Tề đã nói: “Lâm đại lão bản, muốn uống cái gì sao?”
“La Romanee-Conti” Lâm Hạo chậm rãi nói, chú ý tới cái ly trong tay phải ta, buông lỏng tay trái ta ra.
Diệp Tề cười khổ, nói với người bồi bàn khác, “A Lai, đi mở chai La Romanee-Conti cho Lâm tiên sinh!”
“Tiểu Tề, ngươi làm sao đắc tội Lâm đại ca của ngươi?” Mẫu thân Diệp Tề nháy mắt tinh tế.
“Ta cũng muốn biết a! Ai, chính ta còn chưa kịp thưởng thức nó! ” Diệp Tề vẻ mặt đau lòng nói thầm.
Lâm Hạo cười nói: “Đâu có, hắn giúp ta không ít, bá mẫu không cần lo lắng!”
Mẫu thân Diệp Tề ha ha cười: “Tiểu Lâm đang giễu cợt bá mẫu sao, bá mẫu đối với ngươi giống như con ruột vậy!”
“Phải phải!” Lâm Hạo cười nhận.
Ta nghe khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Diệp Tề vẻ mặt vẫn kinh hoàng: “La Romanee-Conti là cái gì?”
“Rượu nho, một rượu thơm ngọt nồng đậm, thậm chí sau khi buông ly rượu mấy phút rồi vẫn ngửi thấy hương thơm như cũ. Hương khí cứ quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485950/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.