Ta trầm mặc không nói, tâm trạng nặng nề không cách nào nguôi ngoai.
Lâm Nam trải khăn trải giường lại rồi đặt ta ổn định trên giường. Hôm nay cuối cùng cũng không dùng khăn nhét vào tiền diện.
Hôm sau, Lâm Nam vẫn giống như mọi hôm, sáng sớm ngủ dậy ăn cơm rồi đến công ty. Ta ngủ thẳng đến gần mười một giờ mới tỉnh lại. Chắc là Lâm Nam dặn dò người hầu không được quấy rầy ta nghỉ ngơi nên mới có thể yên tĩnh ngủ say sưa một mạch, bằng không sớm đã có người đi lên bảo ta dùng cơm!
Lười nhác duỗi người, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống. Nhớ tới đêm qua cuồng loạn, ta xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào phòng tắm. Dưới đất trải tấm thảm mềm, kéo dây xích cũng không phát ra âm thanh gì.
Trên tấm gương phản chiếu xương quai xanh của bản thân, chung quanh thắt lưng sườn và đùi đều là vết ứ ngân tím đỏ, trong cơ thể tựa hồ có cảm giác dính dính. Vặn mở vòi hoa sen, ta tạt nước vào mình xối xả cho tới khi chân hư nhuyễn không thể đứng được nữa mới đi ra ngoài!
……
Điện thoại vang lên, ta cũng không quản nó. Trên lầu chỉ là máy con, dưới lầu sẽ có người hầu tiếp điện thoại.
Quả nhiên âm thanh nhanh chóng dừng lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, ta nói: “Vào đi!”
“Ngài có điện thoại. Ngài có thể tiếp không?”
Ta đáp: “Được!”
Không phải Lâm Nam. Nếu là điện thoại của Lâm Nam, người hầu sẽ trực tiếp nói cho ta biết. Nếu là người ngoài, không phải tìm Lâm Nam mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485914/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.