“Các ngươi coi ta đã chết sao?” Lâm Hạo bình thản nói.
Lâm Lan lập tức thu lại vẻ cười cợt, ngoan ngoãn đứng phía sau y. Nhưng ở góc độ Lâm Hạo không nhìn thấy lén lút làm mặt quỷ.
Ta theo bản năng lùi lại về phía sau. Lâm Nam nhìn ta với biểu tình ý bảo không cần lo lắng, hỏi ta: “Mấy ngày nay thế nào?”
Ta không mở miệng, Lâm Hạo liền tiếp lời: “Đi theo ta, ta bạc đãi hắn còn không được!”
Lâm Nam như không nghe thấy, nói với ta: “Ta biết ngươi trong lòng ủy khuất. Không sao đâu, rất nhanh sẽ trôi qua thôi!”
Lâm Hạo tức giận nắm chặt tay vịn ghế dựa. Lâm Lan nhìn chúng ta với ánh mắt như sắp được xem một vở kịch hay. Nó nhất định đoán được giữa chúng ta lúc đó đại khái đã phát sinh chuyện gì.
“Tốt lắm, người cũng nhìn, A Lan mang…. của ngươi[33], mang hắn trở về!” Lâm Hạo nói.
Lâm Lan nhìn bộ dáng xem ra không hề nguyện ý, bất quá vẫn ‘nga’ một tiếng.
“Chúng ta vừa mới gặp mặt. Ca ca không cần quá đáng như vậy a!” – Lâm Nam mở miệng.
“Quá đáng? Khi các ngươi phản bội ta không phải quá đáng lắm sao?” Lâm Hạo kiềm chế tức giận.
“Nếu ca ca nói đó là phản bội thì là phản bội! Hiện tại chúng ta đều trong tay ngươi, gặp mặt thì có sao đâu? Tốt xấu ta cũng là đệ đệ của ngươi!” Lâm Nam nói.
“Không cò kè mặc cả đường sống. Trữ.Chí.Hòa, nếu ngươi không lại đây, về sau cũng đừng hòng đến đây nữa!” Lâm Hạo nói với ta.
Ta hoảng sợ, nhìn Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485884/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.