Nhờ bữa ăn hàng ngày bổ dưỡng cùng với điều kiện chữa bệnh, bệnh tình Lâm Nam ổn định rất nhanh, có thể dự kiến đang từng bước chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Nam dù sao cũng là họ Lâm. Trong bệnh viện người giám sát hắn đối hắn cũng là lễ độ cung kính, còn Lâm Nam thì chịu không nổi mấy thứ đầu gỗ này đi theo sau.
“Ca ca, ngươi không cần phải bắt người theo dõi ta, hắn không phải ở chỗ ngươi sao? Ngươi biết rõ ta sẽ không rời đi, hơn nữa, ta cũng đang bị bệnh. Vì vậy, ngươi làm ơn thư giãn chút đi. Thận của ngươi sẽ không chạy trốn mất đâu!” Lâm Nam buông tay, giống như một điểm cũng không để ý Lâm Hạo muốn lấy đi một bộ phận trong thân thể hắn.
Lâm Hạo cười nhạo không nói gì, nhưng ngày hôm sau người thường đi bên cạnh theo sau Lâm Nam liền biến mất.
Lâm Nam cùng y tá ra khỏi phòng bệnh. Hắn còn trẻ, hoạt động thích hợp sẽ giúp hắn bình phục.
“A! Nơi này đã không còn như vậy. Ta nhớ rõ nơi này có vài cái ghế băng bằng đá, không có hòn non bộ, suối phun cũng không có lớn như hiện tại!” Lâm Hạo cảm khái nói.
“Ngài trước kia đã tới nơi này sao?” Giọng nữ dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy, rất nhiều năm rồi. Tại nơi này, ta đã gặp được người đối với ta rất quan trọng!”
“Chúc mừng ngài, là thê tử ngài sao?”
“…… Thê tử? Cứ coi là như vậy đi!”
Lâm Nam mơ hồ trả lời, làm cho nữ y tá tuổi trẻ không hỏi thêm nữa, lập tức nói sang chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485878/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.