” Ân a……” Ta cúi đầu kìm nén tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng.
“Thích lắm sao? Đồ đê tiện, ta không đủ để thỏa mãn ngươi? Dám cùng Lâm Nam chạy trốn! Hắn làm ngươi rất sảng sao?” Trên khuôn mặt Lâm Hạo tái nhợt hiện lên màu đỏ kích động.
“Câm mồm!” Y không thể vũ nhục Lâm Nam. Nhiều năm qua, chỉ có Lâm Nam giúp đỡ ta. Con người ai cũng có cảm xúc, đối mặt với sự nhiệt tình của Lâm Nam, ta ban đầu là cảm kích, sau đó…… Ta thật sự thích hắn …… Biết ta đối thân thể của chính mình vô cùng căm ghét nên Lâm Nam chưa bao giờ đụng vào tiền diện ta. Chúng ta giống như những người yêu đồng tính bình thường, âu yếm, làm tình!
Rất nhiều lần, Lâm Nam không ngừng xin lỗi, ân hận vì đã phá hủy đợt phẫu thuật của ta, cuộc sống của ta.
Nhưng ta không phải cũng đã hủy cuộc sống của Lâm Nam sao?
Lâm Hạo chìa ra bàn tay có thể thấy được tĩnh mạch rõ ràng. Y gầy đi rất nhiều, “Đem dược cho ta!”
Ta kìm chặt hạ phúc, đem dược hạp đưa cho y. Thuốc này trước kia không thường dùng, nhưng mỗi lần dùng đều khắc sâu vào trí nhớ. Dùng nó, đến cuối cùng, ta sẽ đánh mất toàn bộ lý trí, chỉ mưu cầu khoái hoạt.
Nhưng bởi vì sau mỗi lần làm, ta đều trở nên ủ rũ rất lâu. Lâm Hạo cũng chỉ lấy nó thành món đồ chơi xử phạt, thỉnh thoảng dùng đến.
Lâm Hạo mở ra ngăn kéo tầng thứ ba, lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một vật màu đen xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485874/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.