“Như thế nào, hôm nay muốn giả điên?” Lâm Hạo cất giọng cười nhạt, trong ngữ khí chất chứa ý vị mỉa mai.
Ta ấp úng đáp: “Không, không có, là bọn hắn tưởng thế! Ta chỉ là cười vài cái.”
“Nga?” Lâm Hạo rất hứng thú nói: “Hôm nay như thế nào lại cười? Không phải lúc nào ngươi cũng giữ cái vẻ mặt khổ qua đó sao?”
“Ưm…… Chỉ là nhớ tới một số chuyện thú vị mà thôi” Ta vốn nói có lệ cho qua, ai ngờ, Lâm Hạo sắc mặt âm trầm nói: “Nhớ tới cái gì mà thú vị? Ân? Nhớ tới Lâm Nam sao?”
Thấy y lại nhắc tới Lâm Nam, ta nhất thời bối rối. Mỗi lần y mở miệng nói ra hai chữ Lâm Nam thì đều là tai vạ ụp đến.
Ta cuống quít giải thích: “Không có, không phải nghĩ tới hắn. Chỉ là nhớ tới một số chuyện mới đây. Thật sự, ta không nghĩ tới hắn. Ta nghĩ tới hắn làm gì chứ……”
Lâm Hạo “xì” một tiếng nở nụ cười. Ý niệm duy nhất trong đầu ta là, ta hẳn là đã an toàn.
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Lâm Hạo ngồi trên sopha mở TV.
Tuy rằng Lâm Hạo hiện tại nói như vậy, nhưng vừa rồi nếu câu trả lời ta của khiến y không hài lòng, ta hiện tại nhất định sẽ không dễ chịu, ít nhất tránh không được một chút bạo lực.
Cửa phòng bị gõ vài cái, Lâm Hạo nói tiến vào, y tá liền bưng chiếc khay rất to đi tới bên cạnh bàn, sau đó đặt khay xuống, mở vung ra.
“Đứng lên, ăn cơm!” Lâm Hạo nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485853/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.