Chiếc đuôi màu bạc linh hoạt cử động dưới ánh sáng mặt trời, vươn đến, cuốn lấy hải sản trên bờ đá ngầm, đưa vào trong miệng thú đầy răng nanh sắc nhọn.
Hải sản còn ướt sũng đầy nước biển, răng thú sắc nhọn đâm vào trong thịt mềm mềm, chớp mắt, thứ mùi vị tanh tanh khó ngửi lan tràn trong miệng, Lạp Tư nhíu mày, cố gắng nuốt thứ thực vật trong miệng vào trong bụng.
Ăn xong, nó nằm ngửa ra trên mặt đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong suốt màu xanh lam, bàn tay thú vô thức đặt lên trên cái bụng tròn tròn vì ăn quá no, vỗ vỗ nhẹ.
Nó bị người cá bắt đi, nhốt ở chỗ này đã hai tháng rồi. Một ngày, ngoài ăn ra thì không còn việc gì khác để làm, chỗ đá ngầm chỉ rộng mấy thước này không đủ để nó hoạt động cơ thể.
Bốn phía đều là biển mênh mông, nó chỉ nhớ mang máng phương hướng mà nó bị bắt đến, nơi đó, sát mặt biển, có một đám mây trắng mềm mại đang trôi nổi, dù nó có cố gắng nhìn như thế nào, cũng không nhìn thấy được hòn đảo nơi có ba ba, Khải Địch Nhĩ cùng với cha của nó.
Cuộc sống nhàn nhã không có việc gì, cả ngày chỉ nằm bẹp một chỗ, Lạp Tư cảm thấy thân thể nó so với lúc mới bị bắt có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều.
Không biết nguyên nhân có phải do đã lâu không được rèn luyện cơ thể hay không, mà gần nhất Lạp Tư cảm thấy từ sâu bên trong cơ thể truyền đến cảm giác ủ rũ, mỏi mệt cực kỳ, mệt đến mức nó không muốn làm bất cứ cái gì.
Lạp Tư biết như vậy cực kỳ không bình thường. Lúc đầu nó nghĩ, có thể do thức ăn của người cá đưa đến có vấn đề, cho nên từng thử tuyệt thực. Thế nhưng chưa đến ba ngày, Lạp Tư đã bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, cảm giác đói khát trở nên cực kỳ mãnh liệt. Cho dù tại thời kỳ ấu thú khi cơ thể nó còn đang phát dục, nó cũng chưa bao giờ cảm thấy cơ thể có nhu cầu hấp thu năng lượng cấp bách như vậy.
Cũng may, biển dồi dào chưa bao giờ thiếu thức ăn, những người cá giống như muốn lấy lòng dị thú hỗn huyết này, vì vậy không ngừng mang thức ăn đến đặt lên trên mặt đá, đủ kiểu dáng hải sản chồng chất thành một đống lớn.
Mùi tanh của hải sản thực sự không hợp khẩu vị của Lạp Tư, hơn nữa ăn liên tục hai tháng, Lạp Tư cảm thấy miệng mình sắp biến thành mùi cá tanh luôn rồi. Hiện tại, nó cực kỳ tưởng niệm vị máu ngọt nhẹ của Khải Địch Nhĩ.
Nghĩ như vậy, nước bọt trong khoang miệng lại lập tức tiết ra ào ạt, Lạp Tư nuốt nuốt một cái… Sự tưởng niệm Khải Địch Nhĩ, thậm chí còn vượt qua cả tưởng niệm ba ba.
Nó nhớ đến cảm giác vui vẻ khác thường mà Khải Địch Nhĩ mang đến cho nó, nhớ đến cái ôm ấm áp an toàn của Khải Địch Nhĩ, nhớ đến thanh âm trầm thấp khêu gợi…
Nước biển lại nhộn nhạo một chút, sau đó bị mở ra, cái đầu màu vàng rực rỡ dần dần hiện lên, một người cá cực kỳ bắt mắt chậm dãi bơi lại gần bờ đá ngầm.
Bàn tay của người cá nâng lên khỏi mặt nước, làn da mang theo màu vàng nhạt chói mắt, trong tay của nó là một con trai rất lớn, đôi mắt xanh lam lặng im nhìn vào dị thú trên mặt đá ngầm, mang theo chút chờ mong.
Chiếc tai nhỏ của Lạp tư mẫn cảm nghe thấy tiếng nước rơi xuống mặt biển, nó lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người cá mới xuất hiện, vẻ mặt mềm mại hạnh phúc khi nhớ đến Khải Địch Nhĩ hoàn toàn biến mất.
Mỗi một lần xuất hiện, người cá luôn mang theo một mục đích chung làm Lạp tư phiền nhiễu vô cùng, đó là muốn *** cùng nó.
Người cá thấy dị thú hỗn huyết này chú ý đến mình, đôi mắt có màng trắng bao phủ của nó hơi kích động, đầu ngón tay nhanh chóng mở con trai kia ra, một viên trân châu cực lớn màu hồng nhạt hiện lên trong không khí, bề ngoài mượt mà sáng bóng.
Lạp Tư ngồi xổm trên mặt đá, trầm mặc nhìn lướt qua vật trong tay người cá, đôi mắt nửa vàng nửa đen cực kỳ lạnh lùng. Nó không thể cảm nhận được sự quý giá của viên trân châu, trong mắt Lạp Tư, nếu người cá tặng cho nó một miếng thịt thú, nó còn hào phóng nhận lấy, chứ tảng đá tròn tròn vớ vẩn này, Lạp tư chỉ muốn đem nó ném vào trong nước thôi.
Không thể nhớ nổi đây là người cá thứ bao nhiêu tìm đến nó để cầu hoan. Từ khi bị bắt đến đây cho đến bây giờ, mỗi ngày lại xuất hiện hai đến ba người cá, mang theo những thứ kỳ lạ gì đó đến tặng cho nó. Trên thực tế, đa số những lễ vật đều không có giá trị gì với Lạp tư.
Nếu có thứ gì Lạp Tư cả thấy hứng thú, nó sẽ bảo người cá đặt lại trên bờ đá ngầm, sau đấy chính nó sẽ nghiên cứu sau. Còn nếu người cá muốn tiếp xúc thêm một bước, nó tuyệt đối sẽ cự tuyệt phản kháng.
Dị thú không biết thứ gọi là trinh tiết, cho nên Lạp tư không cự tuyệt không phải vì giữ gìn cho Khải Địch Nhĩ, mà chẳng qua là do nó không thể sinh ra hứng thú với giống loài quái dị không có chân chỉ có đuôi này, hơn nữa bọn họ vẫn là nguyên nhân chính khiến nó phải rời xa bộ tộc của mình.
Có vẻ người cá cũng không định dùng sức mạnh với Lạp Tư, vì dù sao việc có thể sinh ra hậu đại cho tất cả người cá là một quá trình rất dài. Sinh mệnh của người cá gần như là vô tận, thứ mà chúng có nhiều nhất chính là thời gian. Người cá muốn thông qua một thời gian dài tù vây, làm cho dị thú hỗn huyết này hoàn toàn mất đi ý chí phản khán, ngoan ngoãn *** cùng bọn họ.
Nhưng mà người cá màu vàng này, tựa hồ không có đủ thong dong kiên nhẫn như những tộc nhân khác.
Nhìn viên trân châu nó cực khổ như vậy mới kiếm được bị dị thú coi thường, trong lòng người cá sinh ra cảm giác không cam lòng cùng với bực tức, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người cá khác đã vất vả vô cùng mà vẫn bị dị thú nhỏ yếu này cự tuyệt.
Trong vùng biển rộng lớn này, người cá hoàn toàn không có kẻ thù, ngoài việc buồn bả vì không thể có được hậu đại ra, thì cuộc sống của người cá nhàn nhã đến mức không thể cảm nhận được thời gian đang trôi qua.
Nhưng là từ khi những dị thú này xuất hiện, cuộc sống bình tĩnh của người cá liền bị phá vỡ, mong muốn được sinh sản hậu đại của những người cá một lần nữa bị dấy lên, bây giờ bọn họ lại quanh quẩn bận rộn đến lấy lòng một dị thú mà bọn họ có thể dễ dàng khống chế.
Người cá không nên vì một sinh vật yếu ớt này mà như vậy, dị thú này cũng không có tư cách đối xử với tộc nhân của mình như vậy! Bọn họ còn chưa biết chắc dị thú này có thể thành công mang thai và sinh ra được ấu ngư hay không cơ mà!
Người cá màu vàng còn ác độc nghĩ, có lẽ, dị thú này cũng sẽ giống y hệt những loài sinh vật khác, sau khi sinh ấu ngư xong, chết cực kỳ thê thảm.
Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là chút suy nghĩ trong lúc tức giận mà thôi, vì nếu dị thú này thực sự chết đi, tinh thần của người cá sẽ lại sa sút trong một thời gian dài. Người cá màu vàng thực sự không mong muốn chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Lạp tư lẳng lặng ngồi trên mặt đá, ánh mắt lợi hại xuyên thấu qua lớp màng trắng trong mắt người cá, cẩn thận phân tích từng chút biến hoá của nó.
Đối với kẻ thù lợi hại như người cá, Lạp Tư chưa bao giờ dám thả lỏng. Mặc dù bọn họ cung cấp thức ăn đến cho nó ăn, hơn nữa cũng không ngừng lấy lòng nó, chưa thực sự thương tổn nó tí gì cả.
Người cá trôi nổi trên mặt nước cuối cùng cũng có động tác, nhưng không phải giống như dự định của Lạp Tư, suy sụp rời đi.
Người cá ấn hai tay lên trên mặt đá, sau đó bật người một cái, nhảy lên trên mặt đá ngầm.
Trong tiềm thức, Lạp Tư đã coi khối đá ngầm này trở thành lãnh địa duy nhất của mình, là nơi an toàn duy nhất mà nó có hiện tại, vì vậy chiếc đuôi bạc không hề khách khí, chém thẳng về phía người cá, đôi mắt thú hạ thấp cực kỳ hung ác, nó chấn động ngực, phát ra tiếng hô trầm thấp.
Người cá vung tay, chuẩn xác nắm được cái đuôi của Lạp Tư, nhưng lực quán tính quá lớn, làm người cá lại một lần nữa rơi vào trong nước.
Lạp Tư hạ thấp người xuống, tứ chi bám chặt lên trên mặt đá, sau đấy nó cố gắng vung vẩy cái đuôi, muốn hất tay người cá ra.
Người cá bị cái đuôi của dị thú lôi kéo, thân thể đập bụp bụp vào đá ngầm cứng rắn, mái tóc màu vàng đã hỗn độn rối rắm cực kỳ.
Người cá vốn định giáo huấn dị thú kiêu ngạo này một chút, lúc này đã thực sự bị chọc giận, nó há to miệng, phát ra sóng âm cao tần.
Lạp Tư lập tức bị ảnh hưởng, cả cơ thể xụi lơ nằm úp sấp xuống mặt đá, đuôi thú cũng không còn sức lực gì, mềm mại rơi xuống, buông thõng dưới nước.
Lúc này, người cá không chút trở ngại nhảy lên mặt đá, chiếc đuôi vảy vàng cực kỳ chói mắt, mà miệng nó vẫn không ngừng phát ra sóng âm về phía Lạp Tư.
Lạp Tư nằm bẹp trên mặt đất gian nan hô hấp, nó cảm thấy trái tim của nó sắp không thể đập nổi, sự kết nối giữa thân thể với đầu óc sắp đứt đoạn hoàn toàn.
Mặt nước lại bắn lên một chút, một người cá thuần bạc xuất hiện, ngăn cản người cá màu vàng tiếp tục kêu to, đôi mắt lam tinh mỹ của nó mang theo chút trách cứ nghiêm túc.
Người cá màu vàng ngừng phát sóng âm tấn công, cái đầu màu vàng buông xuống, giống như một đứa trẻ làm việc sai bị trưởng bối bắt được, ngoan ngoãn nhảy xuống nước, khoé mắt còn liếc một cái, cẩn thận quan sát sắc mặt của người cá màu bạc.
Lạp Tư khôi phục chút khí lực, vội vàng khởi động thân thể, mở miệng thở hổn hển, phổi vì bị sức ép đè nặng mà cảm thấy hơi đau đau. Nó ngẩng đầu, mắt thú hung ác nhíu lại, cảm giác như vừa chết một lần, Lạp Tư cực kỳ đề phòng nhìn về phía hai người cá trên mặt nước.
Không hề để ý đến địch ý phát ra trên người Lạp Tư, nhìn thấy nó không có việc gì, người cá màu bạc liền dẫn người cá màu vàng chìm vào trong nước, bỏ đi.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua nhanh chóng, lại thêm ba tháng nữa, người cá liền phát hiện ra một vấn đề cực kỳ kỳ lạ.
Dị thú hỗn huyết kia càng ngày càng trở nên gầy yếu, nhưng cái bụng nó của lại to lên một cách bất thường, bất tri bất giác, dị thú hỗn huyết đã thoát ly tình trạng tinh tráng khoẻ mạnh, tay chân trở nên gầy gò tong teo, tương phản hoàn toàn với phần bụng cao tròn.
Mỗi một người cá đều hiểu được đây là chuyện gì, nhưng lại cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi. Bởi vì từ khi nhốt dị thú này ở đây cho đến giờ, chưa có một người cá nào thành công *** với dị thú này. Vậy hiện tượng mang thai rõ ràng trên người dị thú là sao???
Lạp Tư cảnh giác ngồi dậy, thần săc hơi mờ mịt nhìn những ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp của người cá ở xung quanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]