Chương trước
Chương sau
Quyết tâm của tiểu Đản…

Sương sớm làm ướt mặt đá xanh đen, gió thổi lướt qua, mang theo chút hơi mặn của biển, lá cây lay động, bị gió thổi bay từ dưới chân núi lên trên.

Trên mặt đá phiến bằng phẳng sạch sẽ, có một dị thú cao lớn đứng sừng sững, mà ở cửa động trước mặt y, một dị thú trưởng thành khác thấp hơn một chút đang chặn đường.

Giằng co trong yên lặng, Duy Tạp Tư híp mắt lại, cảnh giác nhất cử nhất động của Khải Địch Nhĩ, tựa hồ quyết tâm không cho Khải Địch Nhĩ tiến vào bên trong động đá của mình, mang đi ấu thú vị thành niên của mình nữa.

Bên trong động đá, trên mặt đá san bằng lạnh lẽo, một dị thú đang vươn người nằm nghiêng, thắt lưng cong cong gợi cảm quay ra bên ngoài cửa động, chiếc đuôi bạc sau lưng lười biếng lắc lư.

Tựa hồ chú ý đến động tĩnh ngoài cửa động, cái đuôi bạc đang lắc lư của tiểu Đản ngừng một chút, đầu xù chuyển động, lơ đãng liếc ra sau một chút.

Tầm mắt của nó xuyên qua thân hình cao lớn của cha mình, bắt lấy thân ảnh màu xanh lam ngoài cửa động, tiểu Đản vội quay đầu lại, ngay cả chiếc đuôi đằng sau lưng cũng quên không đong đưa nữa.

Nó hạ thấp mí mắt, má dán trên mặt đá lạnh, tiểu Đản cố gắng không chú ý đến dị thú độc ác ngoài cửa động… hiển nhiên, nó đang tức giận vì hành động bỏ rơi nó ngày hôm qua của Khải Địch Nhĩ.

Ôn Phong mặc áo ngắn quần ngắn, để lộ tay chân trắng nõn của mình ra ngoài, đi đến bên cạnh tiểu Đản, vươn tay vuốt ve cái đầu lông mềm của nó, nhẹ nhàng an ủi.

Ánh mắt đen láy của Ôn Phong lướt qua khuôn mặt cùng cơ thể thon dài của tiểu Đản, nhè nhẹ cảm thán trong lòng một câu. Ấu thú nhà anh thực sự đã trưởng thành.

Tuy rằng ở trên tình cầu này, một năm có vẻ dài hơn rất nhiều so với trái đất, nhưng mà tốc độ lớn lên của tiểu Đản cũng vẫn đủ làm cho Ôn Phong ngạc nhiên không thôi, thậm chí đáy lòng anh còn cảm thấy lo lắng, lo lắng vì sự phát triển quá nhanh của nó.

Cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Ôn Phong phục hồi tinh thần, nhìn thấy cánh tay của anh đang bị chiếc đuôi bạc của tiểu Đản quấn quanh. Không biết tiểu Đản đã quay người lại từ bao giờ, đôi mắt một đen một vàng nhìn chăm chú vào anh, có chút nghi hoặc.

Biểu tình ngây thơ của tiểu Đản làm Ôn Phong cảm thấy ấm áp cực kỳ, khoé miệng khẽ cong lên hạnh phúc.

“Ba ba.” Tiểu Đản buông cánh tay của Ôn Phong ra, đột nhiên ngồi dậy, mở cánh tay, ôm chặt anh vào trong lòng nó.

“Ba ba.” Tựa hồ là bị tâm tình của Ôn Phong cuốn hút, tiểu Đản không ngừng gọi to ba ba của mình, hai chân nó khoanh lại, đem Ôn Phong đặt ở trong lòng, trong đôi mắt thú loé lên, hoàn toàn là sự độc chiếm đơn thuần.

“Tiểu Đản, mau thả ba ba xuống, Duy Tạp Tư mà nhìn thấy lại tức giận bây giờ!” Ôn Phong bị tiểu Đản giam cầm, hơi giãy dụa muốn thoát ra.

Khuôn mặt sinh trưởng chút vảy nhỏ của tiểu Đản tiến sát đến, cọ sát lên khuôn mặt của Ôn Phong, vô cùng thân thiết. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị cha mình cố ý ngăn cản, nên sự thân cận với Ôn Phong đã trở thành một loại khát cầu nóng bỏng của tiểu Đản.

Ôn Phong thở dài vì thân thể luôn là phế sài khi chống lại dị thú của bản thân, chỉ có thể không ngừng dùng từ ngữ khuyên nhủ tiểu Đản buông anh ra.

Đúng lúc này, Duy Tạp Tư đứng ngoài cửa đột nhiên quay đầu lại đây, đôi mắt thú lợi hại thẳng tắp hướng về phía hai bóng người đang ôm nhau trên mặt đất, sự tức giận chớp mắt phủ đầy đôi mắt. Khải Địch Nhĩ đứng ở ngoài cửa cũng đồng dạng nhìn thấy được tình cảnh này.

Tiếng thú ngữ thấp chấn vang lên, Duy Tạp Tư rất nhanh đạt thành một hiệp nghị nào đó với Khải Địch Nhĩ, xoay người vọt vào bên trong động đá, vươn thú trảo túm lấy bả vai của tiểu Đản, nắm ngay ra ngoài động.

Tiểu Đản bay trong không trung, được Khải Địch Nhĩ chuẩn xác đón lấy.

“Ngươi không thể dịu dàng với con một chút được sao??!” từ khi tiểu Đản sinh ra, Ôn Phong đã phải nói những lời này không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Đản là ấu thú của hai người, là kết tinh giữa anh với Duy Tạp Tư, anh thân cận với tiểu Đản là điều tất nhiên, huống hồ tình cảm anh dành cho tiểu Đản hoàn toàn không giống với thứ dành cho Duy Tạp Tư, cẳn bản sẽ không xảy ra tình huống anh bị tiểu Đản cướp đi.

Nhưng mà không biết anh đã giải thích bao nhiêu lần, Duy Tạp Tư vẫn cố chấp cho rằng tất cả các dị thú đều là nguy hiểm, kể cả đứa con của hắn.

Ôn Phong rơi vào trong ngực của Duy Tạp Tư, buồn bực trừng mắt nhìn liếc tên dị thú cứng đầu này một cái.

Khải Địch Nhĩ có thể dễ dàng chế trụ mọi phản kháng của tiểu Đản, khiêng nó lên trên vai mình.

Tiểu Đản lúc này tâm tình không được tự nhiên, dùng thú ngữ gầm rú, chiếc đuôi dài linh hoạt vung về phía mặt của Khải Địch Nhĩ.

Khải Địch Nhĩ nhanh nhẹn né tránh cái đuôi của tiểu Đản, dùng một bàn tay tát mạnh vào cái mông cong cong của nó một cái.

Tiếng tát cực kỳ to vang lên, ngay cả Ôn Phong ở bên trong động đều có thể cảm nhận được nó có bao nhiêu đau.

Tiểu Đản bị Khải Địch Nhĩ khiêng trên vai rốt cuộc cũng không giãy nữa, tuỳ ý thả lỏng sau người hắn, đôi mắt thú mở to hơi đỏ lên, có nước mắt trong suốt long lanh.

Tâm tình của tiểu Đản bỗng nhiên tối tăm cực kỳ, nó cảm thấy mình chỉ là một cây cỏ thừa thãi không ai yêu thương, hơn nữa còn là một cây cỏ bị bạo lực tàn phá….



Khải Địch Nhĩ linh hoạt nhảy xuống khỏi vách núi, lướt qua cây cối, tìm kiếm bãi huấn luyện ngày hôm qua.

Ấu thú phía sau dị thường im lặng, Khải Địch Nhĩ mơ hồ cảm thấy cái tát lúc nãy của mình hình như hơi quá nặng tay, vảy bạc ở mông của tiểu Đản bị kích thích mọc ra đến bay giờ vẫn chưa tiêu tán.

Chần chờ một chút, bàn tay to của Khải Địch Nhĩ đặt lên mông của tiểu Đản, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ muốn vuốt cho những vảy bạc ở trên mông nó hoàn toàn chui vào bên trong.

“Còn đau không?” bờ ngực của y chấn động, phát ra tiếng thú trầm thấp.

Khi ấy Khải Địch Nhĩ nhìn thấy tiểu Đản đang ôm Ôn Phong vào trong ngực, y nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình, cho nên mới nặng tay với tiểu Đản như vậy… có lẽ y thực sự làm nó đau, cho nên bàn tay của y đặt trên mông tiểu Đản càng ngày càng xoa nhiệt tình hơn. ( =__= ~~ nghi ngờ không biết anh đang xin lỗi thật hay là cố ý ăn đậu hũ của em…)

Cái mông nho nhỏ dưới tay của Khải Địch Nhĩ bỗng dưng run rẩy một chút. Tiểu Đản cảm thấy có chút khác thường xuyên qua cái mông sưng đỏ của mình, truyền vạo tận trong lòng, nhiệt khí bốc lên, khuôn mặt nhu hoà của tiểu Đản ở nơi mà Khải Địch Nhĩ không nhìn thấy, trở nên đỏ ửng mê người.

Khải Địch Nhĩ không nhìn thấy, nhưng lại sâu sắc cảm nhận được sự khác thường của tiểu Đản.

“Làm sao vậy?” y mỉm cười, tiếng nói từ tính lại kèm theo chút trêu đùa.

Tiểu Đản run run vành tai, phát hiện ra bản thân bị trêu đùa, nó há to mồm, cắn mạnh một cái vào mông của Khải Địch Nhĩ. Răng nhọn đâm xuyên qua vảy màu lam, đầu lưỡi tròn tròn còn cảm nhận được vị máu tươi ngọt ngào.

Cảm giác đau đớn cùng tê dại nho nhỏ từ phía sau truyền đến, thân thể bị tấn công của Khải Địch Nhĩ nhanh chóng gồng căng cứng, y mím chặt môi, mày nhíu lại, đôi mắt lại u ám thêm vài phần.



Bờ cát mịn trắng dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, không có chút dự báo nào trước, nước biển lặng yên dâng lên.

Bờ cát trắng từng chút từng chút bị nước biển cắn nuốt. Nước biển nhanh chóng vượt qua bờ cát, xâm nhập vào trong rừng cây, làm cho động vật bên trong lại phát ra âm thanh sợ hãi, chạy trốn như điên vào sâu bên trong đảo.

Mặt biển nhấp nhô không ngừng, nhanh chóng bị phá vỡ, một con cá voi khổng lồ cao mấy trăm thước chậm dãi xuất hiện, nó phun một cột nước cao vút, kèm theo một tiếng kêu to du dương cực kỳ có lực xuyên thấu.

Dưới nằng hè chói chang, mặt biển xanh thẳm xuất hiện một cái cầu vồng xinh đẹp.

Trên phần lưng trơn ướt của cá voi có hơn mười người cá xinh đẹp đang ngồi uy nghi quý phái. Mười người cá này là đại diện của ngư tộc, phụ trách thu hồi dị thú hỗn huyết đã trưởng thành kia.

Người cá cố ý phô trương thanh thế, cực nhanh làm kinh động tất cả dị thú trên hòn đảo.

Dị thú nhanh nhẹn di chuyển ra bãi biển, để nước biển ngập lên chân mình. Dị thú từ trước đến nay không phải là sinh vật yếu đuối trốn tránh, cho dù biết rõ không thể chiếc thắng được kẻ thù mạnh mẽ, dị thú cũng sẽ không vì thể mà lùi bước.

Khi tất cả dị thú đã tụ tập trên bãi biển, Khải Địch Nhĩ mới khiêng tiểu Đản khoan thai đi đến. Ý nghĩ của y lúc này rất đơn giản, phải làm mọi cách để không cho người thú mang tiểu Đản đi.

“Khải Địch Nhĩ, thả ta xuống dưới!”cái tai nhung nhung của tiểu Đản khẽ lướt qua lưng của Khải Địch Nhĩ. Khi bắp chân của mình bị ngâm trong nước biển, tiểu Đản đứng thẳng lên, vảy bạc nhanh chóng mọc ra.

Nó mở bàn tay với móng vuốt sắc bén ra, thân thể đổ về phía trước, đôi mắt hạ thấp, hung ác nhìn chằm chằm vào những người cá trên lưng cá voi, chuẩn bị sẵn tư thế tấn công.

Tiểu Đản còn nhớ rõ, khi ấy chính những người cá này đã cướp ba ba của nó đi, hơn nữa cũng biết rõ mục đích lần xuất hiện này của người cá.

Từ rất lâu trước kia, khi tiểu Đản mới chỉ cao đến ngực của Duy Tạp Tư, hắn đã nói cho nó biết việc hắn vì mang Ôn Phong về mã đã đồng ý với điều kiện của người cá.

Đối với quyết định của cha mình, tiểu Đản không chút oán giận. Nó vẫn luôn hy vọng ba ba có thân thể yếu ớt của nó có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc, chính nó sẽ bảo vệ ba ba, cho dù dùng chính bản thân mình đổi lấy ba ba, đối với tiểu Đản mà nói, cũng là một phương thức bảo vệ ba ba của mình.

Chiếc đuôi của tiểu Đản liên tục quật qua quật lại, tiểu Đản hạ quyết tâm, lúc này nó nhất định sẽ không để cho những người cá đáng ghét này có thể dễ dàng mang nó đi.

Duy Tạp Tư đem Ôn Phong đặt trên đỉnh núi, sau đấy cũng xuất hiện ở bãi biển, che ở phía trước tiểu Đản.

Những dị thú xung quanh cũng chấn động ngực, phát ra tiếng gầm nhẹ, đôi mắt thú tràn đầy sát ý, tựa hồ chỉ cần người cá dám can đảm bước lên trên hòn đảo này, chúng nhất định sẽ bị xé nát…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.