Khámxong một lượt cho toàn bộ ba mươi bảy bệnh nhân cuối cùng, cho uống thuốc, thoathuốc lên vết loét xong, Tử Hân đã mệt tới đầu váng mắt hoa, chàng cảm thấy bàntay chống trượng không ngừng run lẩy bẩy.
Chàngvịn vào thành cửa bước ra khỏi nhà của bệnh nhân cuối cùng, đang định quay vềcăn phòng nhỏ tạm thời của mình thì thân thể không kìm được mà loạng choạng.Đúng lúc ấy, có người giữ lấy tay chàng, người chàng mềm rũ đi, gần như đổ vàolòng người đó.
“PhongNghi?”, Tử Hân quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên.
“Ha ha,không ngờ là muội đúng không? Huynh trốn ở đây sao, báo hại muội phải tìm đếnkhổ!”, Tô Phong Nghi cười, nâng nâng cái làn trong tay: “Xem huynh đói tới mứchai mắt bị dại đi rồi kìa, muội mua cho huynh đồ ăn ngon rồi đây! Màn thầu cỡlớn, canh ý dĩ bí đao, mướp đắng xào. Phải ăn nhiều mướp đắng vào, để trừ hỏa,nếu không toàn thân nổi mụn nhọt thì phiền to đấy”.
Tử Hânnắm lấy tay nàng, vội vàng hỏi: “Sao muội lại vào được đây? Muội đi một mìnhà?”.
“Đươngnhiên không phải một mình.”
Chàngngập ngừng một chút rồi nói: “Đường Hành…”.
TôPhong Nghi vội vàng ngắt lời chàng: “Chuyện hôm đó là như thế này. Đường Hànhnói, huynh ấy muốn dạy muội Ngọc Nữ Tâm Kinh, cũng làmột loại võ công tuyệt thế. Chỉ là lúc luyện loại võ công này cần hai nữ tửkhỏa thân ngồi đối diện nhau, bàn tay áp vào nhau để nội khí đi một vòng chuthiên. Kinh Thiền đang bị trọng thương, muội không tiện phiền tỷ ấy, lại nghĩđây là cơ hội hiếm có, mà Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/1879534/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.