Khi vừaxuống ngựa, đập vào mắt trước tiên là tấm biển hiệu “Thệ Thúy trà hiên” đượmmàu cổ xưa.
Bốn chữnày được viết theo lối triện thể cong cong mềm mại, không phải người có học cólẽ sẽ không nhận ra nổi tất cả nếu nhìn lần đầu tiên.
“Khôngbiết huynh từng tới nơi này chưa? Nghe nói trên phố có tới mười mấy trà quán,đáng tiếc muội chỉ biết mỗi chỗ này, không biết đã phải là nơi tốt nhất chưanữa, tuy cũng mới chỉ là lần thứ hai nàng tới đây, Tô Phong Nghi đã mở cửa, lãoluyện đi trước dẫn đường, bộ dạng cứ như khách quen chính hiệu.
ĐườngHành vội gật đầu: “Con mắt của muội quả không sai. Đây chính là nơi huynh thíchnhất. Trà ngon, bánh ngon, yên tĩnh, bố trí phòng ốc cũng cực kỳ trang nhã,nghe nói chủ nhân nơi này ngoài trà nghệ còn là một nhà môi giới đồ cổ”.
“Huynhnói Điền tam gia sao? Muội đã gặp rồi”, Tô Phong Nghi lãnh đạm nói, cứ bàn tớinghề ruột của mình, trên mặt nàng thoắt cái đã lộ ra vẻ cao ngạo.
“Nóitrước đã, ta trả tiền”, Đường Hành thấy nàng vận bộ đồ giản dị, chiếc váy xòevải thô may vụng là loại rẻ nhất bán trong các tiệm trên phố, trên người chẳngcó lấy một món trang sức, hắn không khỏi thấy buồn thay cho nàng, khẩu khíkhông tự chủ được mà thêm mấy phần quan tâm: “Nhưng cứ xem như muội mời”.
Hắn sợTô Phong Nghi không biết tuy cái Thệ Thủy trà hiên này nhìn không bắt mắt nhưngkỳ thực là trà quán giá cả đắt đỏ nhất trong thành. Một chén cam lộ nóng thêmhai miếng bánh dứa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/1879531/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.