Tôn Vũ Hi về đến nhà cũng không nói một lời nào, cô im lặng đi vào phòng. Tôn Vũ Hàn muốn gọi cô nhưng lời cứ nghẹn nơi cổ họng, nàng muốn hỏi cô sao không hề nói với nàng. Đến bữa cơm tối Tôn Vũ Hi xuống ăn cơm như thường lệ, nhưng hôm nay toàn món cô thích. Tôn Vũ Hàn cũng ngồi vào bàn ,nàng gấp thức ăn cho con gái.
"Sao con không nói với mẹ ". Tôn Vũ Hàn để đũa xuống nghiêm túc hỏi.
"Con có cơ hội sao". Tôn Vũ Hi cười khổ cả hai hầu như chẳng gặp nữa là nói chuyện.
Tôn Vũ Hàn kinh ngạc rồi chợt ngộ ra ý nghĩa lời nói đó, là do nàng đi làm rất sớm về thì rất trễ. Điều này khiến nàng cùng con gái gặp nhau rất hiếm hoi, tất cả đều là lỗi của nàng.
"Mẹ xin lỗi con đừng giận mẹ nữa ". Tôn Vũ Hàn nhích đến gần cô, tay nắm lấy tay cô lay lay.
Tôn Vũ Hi bị bộ dạng này của mẹ làm cho tâm mềm nhũn, cô còn tâm trạng nào mà giận mẹ nữa chứ. Tôn Vũ Hi đưa tay nắm lấy bàn tay của mẹ, các ngón tay đan chặt vào nhau.
"Mẹ đừng tránh con nữa được không". Tôn Vũ Hi ánh mắt nhu hòa nói ra đều trong lòng.
"Mẹ không tránh mặt con, mẹ lúc nào cũng thương con mà ". Tôn Vũ Hàn tựa vào vai con gái ,nàng có thể đã sai khi chọn cách lánh xa cô.
Tôn Vũ Hi cứ như thế để mẹ tựa vào vai, không dễ dàng để có được những phút giây thế này. Tôn Vũ Hàn nhìn lên đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065491/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.