Chương trước
Chương sau
Tôn Vũ Hàn về đến nhà không thấy con gái đâu, nàng lo lắng gọi điện thoại nhưng không được. Tôn Vũ Hàn biết con gái sẽ đến nơi nào, Tôn Vũ Hi chỉ có thể đến chỗ Nhạc Tiểu Mễ. Tôn Vũ Hàn ngồi lên giường nhìn vào những chú gấu bông, hầu như đã chiếm gần hết diện tích căn phòng. Nàng đang muốn nghĩ xem Tôn Vũ Hi là bị cái gì, sao lại tỏ thái độ với nàng.
Tôn Vũ Hàn chợt nhớ một điều, tai nạn xảy ra hình là hướng ngược đường về nhà. Tôn Vũ Hàn ước lượng thời gian mình nhận được điện thoại, cùng với đoạn đường đến nơi va chạm. Tôn Vũ Hàn như sáng tỏ đều gì, có lẽ con gái nàng đã thấy Diệp Huyền Huân tặng hoa. Từ trước đến nay Tôn Vũ Hi không hề thích nàng nhận quà của ai,cũng tỏ ra rất khó chịu với những người đó.
Tôn Vũ Hàn hiểu rằng con gái sợ nàng sẽ rời bỏ mình, nhưng nàng đã khẳng định là không rất nhiều lần. Tôn Vũ Hàn nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nguyên nhân này, nàng thở dài đứng lên. Tôn Vũ Hàn lấy túi xách rồi lên xe, nàng lái xe đến nơi hiện tại cần đến.
Nhạc Tiểu Mễ đang lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa, nếu là chị ta sẽ không gõ cửa đi. Nhạc Tiểu Mễ choàng khăn ngang vai rồi đi mở cửa, khi nhìn thấy người trước cửa thì hơi ngạc nhiên.
"Dì Tôn". Nhạc Tiểu Mễ ngạc nhiên mở cửa lớn ra,sao giờ này lại đến đây.
"Tiểu Hi đâu rồi". Tôn Vũ Hàn nhìn khắp phòng hỏi.
"Cậu ấy về rồi, mới đi không bao lâu". Nhạc Tiểu Mễ nhíu mày nói, không biết chuyện gì xảy ra nữa.
"Vậy không làm phiền con". Tôn Vũ Hàn chào nàng rồi nhanh chân bước đi.
Nhạc Tiểu Mễ nhìn theo nàng đến khi không thấy nữa, nàng thở dài đóng cửa phòng lại. Tôn Vũ Hàn không đi xe về nàng gửi xe trong trường học, nàng đi bộ dọc theo con đường về nhà. Xe đạp đã hư, con gái nàng cũng không mang theo đủ tiền, thì chỉ có cách đi bộ về thôi. Bước chân nàng ngày một nhanh rồi bỗng tăng tốc chạy đi, nàng thường hay bị mệt nên khi chạy được một lúc đã khó thở.
Dù ngày nào nàng cũng chạy bộ cùng Tôn Vũ Hi, nhưng đại đa số thời gian nàng chỉ đi bộ vòng công viên thôi. Nếu mệt nàng sẽ ngồi nói chuyện với những cụ lớn tuổi hay tập Thái Cực quyền, rồi nhìn con gái chạy vòng quanh. Tôn Vũ Hàn tốc độ chậm lại tim nàng đập rất nhanh, hơi thở không ổn định. Nơi bụng trái hơi nhói lên khiến nàng ngừng hẳn lại, nàng ngồi khụy xuống đất thở dốc.
"Mẹ ".
Tôn Vũ Hi thật ra không có ý định về nhà, cô chỉ muốn đi quanh đây thư giản thôi. Đi một lúc thì ngồi ở ghế đá khuất sau cái cây to, khi Tôn Vũ Hàn chạy qua cô đã thấy. Tôn Vũ Hi thấy mẹ chạy qua thì vội đứng dậy, sao mẹ lại chạy mẹ hay mệt mà. Quả nhiên khi nhìn thấy nàng lần nữa, thì nàng đã ngồi khụy dưới đất.
"Tiểu ...Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn khó khăn gọi tên con gái, gương mặt đã tái nhợt, hơi thở gấp gáp.
Tôn Vũ Hi vẫn mặc quần áo lúc sáng, nên nhìn vô cùng chật vật. Cô ôm lấy mẹ cho mẹ tựa vào người mình, tay vuốt lưng nhuận khí cho nàng. Tôn Vũ Hàn được cô ôm vào lòng nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cứ thế mà nghẹn ngào trong lòng cô.
"Mẹ đừng khóc ". Tôn Vũ Hi hôn lên những giọt nước mắt của mẹ, rồi chợt giật mình tách ra.
Tôn Vũ Hàn dường như cũng rất kinh ngạc, nhưng gương mặt lại có chút ửng hồng. Nàng không nói gì chỉ im lặng tựa vào lòng con gái, trong lòng là bao cảm xúc ngổn ngang. Nàng là đang bị làm sao vậy, cảm giác nàng đối với con gái dường như đã không còn phân biệt được.
Khi về đến nhà Tôn Vũ Hi do bị thương nên không tự tắm được, cô đứng trong phòng tắm không dám nhìn mẹ. Tôn Vũ Hàn cũng dấu đi ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô,tay nàng giúp cô cởi ra quần áo. Tôn Vũ Hàn tim chợt đập mạnh khi thấy thân thể xícɦ ɭõa của cô, gương mặt nàng đỏ ửng lan đến cả vành tai.
Tôn Vũ Hi thấy phản ứng của mẹ thì bao nhiêu buồn bực đều tan hết, hình như cô chưa thấy mẹ ngượng ngùng khi tắm cùng mình. Tôn Vũ Hi tự dưng lại muốn trêu chọc mẹ, cô hơi nhích người khiến phần trên cơ thể gần mẹ hơn. Tôn Vũ Hàn là mở to mắt nhìn nơi đầy đặn kia,con gái nàng cũng đã 16t rồi, cũng đã ra dáng nữ nhân rồi.
"Mẹ con lạnh ". Tôn Vũ Hi kề sát tai mẹ nói nhỏ, cơ thể tựa vào vai mẹ.
"Tiểu Hi ". Tôn Vũ Hàn như bừng tỉnh, nàng có thể cảm nhận sự mềm mại nơi bả vai mình. Bên tai được hơi thở nóng ấm bao lấy, trong lòng như mềm nhũn ra. Tôn Vũ Hàn đẩy vai cô ra ,nàng mặt đỏ bừng quay đi.
"A". Tôn Vũ Hi bị mẹ đẩy trúng vết thương nên phát ra tiếng, cô đau đến nhíu mày lại.
"Mẹ xin lỗi ". Tôn Vũ Hàn vội xem vết thương của cô, cũng may không có chuyện gì.
Tôn Vũ Hi ăn đau nên cũng nghiêm túc hơn, trong lòng như cho ăn mật ngọt. Tôn Vũ Hàn cũng tập trung giúp cô tắm rửa, nàng gạt đi những cảm xúc vừa rồi. Dù đã bỏ đi nhưng cũng không hoàn toàn có thể, nàng vẫn cảm thấy một thứ rất kỳ lạ.
Tôn Vũ Hi bị thương nên được nghỉ phép đến khi lành lại , Tôn Vũ Hàn cũng thường xuyên ở nhà hơn. Nàng đã gọi điện thoại cho Tôn ba,ông cũng sắp về nước quản lý trong thời gian này. Mỗi ngày Tôn Vũ Hàn điều cẩn thận xem xét vết thương của con gái, chỉ cần có đều gì lạ thường là lập tức đưa đến bệnh viện. Tôn Vũ Hi mỗi ngày cũng chỉ có một việc ngồi yên một chỗ, muốn làm gì cũng không được,chỉ cần đụng vào là mẹ sẽ la ngay.
Đây gọi là kẻ ăn không ngồi rồi đi.!!!
Cũng như thường lệ Tôn Vũ Hi ngủ dậy thì lại ngồi uống trà với mẹ, nhưng đang thập phần thoải mái lại bị mất hứng. Cô nhìn thấy hai chiếc xe đang dừng lại trước cửa nhà mình, thở ra một cái cô muốn khóa cửa luôn quá. Thế nhưng cô lại thấy hai tình địch đang đứng trước cửa, trên tay là giỏ trái cây. Hai người kia là định dùng thứ đó mua chuộc cô đây mà, đừng có mơ.Tôn Vũ Hi đứng lên đi ra mở cửa, híp mắt không vui nhìn hai kẻ kia.

"Con đã khỏi chưa". Diệp Huyền Huân tranh thủ nói trước, hắn muốn vào gặp Tôn Vũ Hàn.
"Bộ không thấy sao mà hỏi, khỏi thì đã đi học rồi ". Tôn Vũ Hi cười trả lời, cô ghét hắn hơn cả Lữ Gia Trạch.
"À phải, mẹ con có nhà không ". Diệp Huyền Huân ngó vào trong xem ,hắn không thấy nàng.
"Anh đến đây không phải thăm tôi sao". Tôn Vũ Hi ghét bỏ cách xưng hô của hắn , chỉ hơn mình bao nhiêu tuổi đâu,cô không thừa nhận hắn xưng hô như thế.
"Con phải gọi chú ". Diệp Huyền Huân lập tức sửa ngay cách xưng hô, phải gọi là chú mới đúng.
Tôn Vũ Hi không thèm để ý đến hắn nữa, cô xoay người bỏ vào trong nhà. Lữ Gia Trạch nãy giờ vẫn im lặng, hắn biết Tôn Vũ Hi sẽ không thích người nói nhiều như thế. Lữ Gia Trạch lẳng lặng đi theo cô vào nhà, đến khi cô ngồi xuống ghế.
"Chú cho con". Lữ Gia Trạch ngồi xuống đối diện Tôn Vũ Hi, hắn đặt trái cây lên bàn.
"Cảm ơn chú Lữ". Tôn Vũ Hi đối với Lữ Gia Trạch hòa hoãn không ít, dù sao chú ấy cũng rất tốt với cô.
Diệp Huyền Huân cũng đi theo vào thấy như thế thì buồn bực, đối với hắn thì không gọi như thế. Diệp Huyền Huân tiến đến ghế định ngồi xuống, cái ghế này gần chỗ Tôn Vũ Hi ngồi.
"Không được ngồi, đây là chỗ ngồi của mẹ ". Tôn Vũ Hi lớn tiếng nói, người này càng lúc càng chướng mắt.
Diệp Huyền Huân nghe thế vội đứng thẳng lên, sao tự nhiên lại lớn tiếng như thế. Hắn nhìn qua bên Lữ Gia Trạch đang mỉm cười nhìn hắn, rồi lại xấu hổ tự nâng tách trà uống. Diệp Huyền Huân uống hết trà rồi qua ghế khác ngồi, hắn vừa ngồi xuống đã ngóng tìm Tôn Vũ Hàn.
Lữ Gia Trạch nhìn theo nhất cử nhất động của Diệp Huyền Huân, hắn như thế thì khi nào được như ý. Lữ Gia Trạch theo đuổi Tôn Vũ Hàn đã 2 năm nên hắn đều rõ ràng, chỉ khi cô nhóc này chấp nhận thì mới được. Nhưng cố tình Diệp Huyền Huân lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng này, điều đó chỉ khiến Tôn Vũ Hàn thêm xa cách.
Lữ Gia Trạch đã đi tìm hiểu một số thông tin về Tôn Vũ Hàn, hắn cũng biết nàng không thể sinh con. Lúc đó hắn đã từng muốn buông bỏ, nhưng giờ đều đó chỉ là đã từng mà thôi. Lữ Gia Trạch cũng biết rằng Tôn Vũ Hi không phải con ruột của nàng, cô nhóc là được nhận nuôi. Có lẽ vì thế nên mới sợ hắn cướp đi nàng, sợ sẽ không còn người yêu thương. Lữ Gia Trạch rất muốn Tôn Vũ Hi sẽ mở lòng với mình, hắn sẽ đối với cô như con ruột vậy.
Tôn Vũ Hàn nấu xong bữa sáng thì định gọi con gái vào ăn, nàng mang cả chiếc tạp dề hình gấu đi ra ngoài. Khi vừa bước lên thì vội quay trở lại nhà bếp, sao không ai nói với nàng có khách chứ. Tôn Vũ Hàn hình như đã quên, ngôi nhà này chỉ có cô và nàng thôi, thì lấy ai mà nói chứ.
Tôn Vũ Hàn tháo tạp dề treo lên giá bên tủ, nàng rửa tay rồi lại đi lên phòng khách. Khi vừa lên tới thì thấy con gái khó chịu cau mày, lại nhìn tới nụ cười rạng rỡ của Diệp Huyền Huân thì ngộ ra mọi chuyện. Nàng biết Tôn Vũ Hi không thích người khác quấn lấy nàng, cũng không thích nàng cười với ai.
Tôn Vũ Hàn bước đến ngồi cạnh Tôn Vũ Hi, nàng đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt kia. Cử chỉ thân mật như thế khiến Tôn Vũ Hi lập tức trong lòng ngọt ngào, chân mày cũng vì thế mà giãn ra. Lữ Gia Trạch đã quen với tình trạng này, hắn chỉ ngồi uống trà thôi. Còn phần Diệp Huyền Huân thì khác hắn rất kinh ngạc , có phải như thế này có gì khác lạ.
"Ngày mai em có thời gian không, anh muốn mời em đi xem phim ". Diệp Huyền Huân không xem trọng mấy những thứ đang diễn ra, điều hắn quan tâm là chinh phục được Tôn Vũ Hàn.
"Anh bị làm sao vậy ,mẹ hơn tuổi anh đấy". Tôn Vũ Hi tỏ thái độ chán ghét, lại ngang nhiên dùng cách xưng hô như thế.
Lữ Gia Trạch nghe xong thì cố nén cười, lần này xem như cậu xong đời, cô nhóc này ghét cậu hơn tôi rồi. Lữ Gia Trạch lén nhìn Tôn Vũ Hàn, khi thấy thái độ bình tĩnh của nàng thì càng vui vẻ. Điều này chứng tỏ Tôn Vũ Hàn thuận theo con gái, cũng may hắn còn đỡ hơn Diệp Huyền Huân.
"Con sai rồi tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, chú là yêu thích mẹ con nên không có gì khác biệt ở đây". Diệp Huyền Huân dù tức giận nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, hắn còn gặp những chuyện hơn thế này mà.
"Anh thì khác ,tôi không thích anh". Tôn Vũ Hi một khi đã ghét sẽ rất thẳng thừng, cô không thích sẽ nói ra hết.
"Con lại sai rồi con không thích chú nhưng mẹ con thích là được, vì chú sẽ kết hôn với mẹ con". Diệp Huyền Huân không cho là đúng, dù gì sau này cô nhóc cũng sẽ lập gia đình.
"Kết hôn ". Tôn Vũ Hi lập lại hai từ này trong lòng vô cùng bức bối, ai cho kết hôn, người nào bảo sẽ cho kết hôn hoang tưởng."Anh là đang mơ tưởng sao".
Diệp Huyền Huân thật sự bị chọc tức, hắn liếc nhìn Tôn Vũ Hi. Đứa trẻ này xem ra không hiểu chuyện rồi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi. Hắn xem ra cần phải dùng lời lẽ nặng hơn nữa, dù sao nàng cũng chỉ là mẹ nuôi chắc sẽ không tính toán. Những điều này Diệp Huyền Huân cho là đúng, nên hắn không hề biết mình đã gây ra chuyện nghiêm trọng thế nào.
"Để chú giải thích cho con hiểu, những đều chú nói đều có căn cứ. Con xem chú tất cả mọi thứ đều được cả, chú lại rất thích mẹ con. Sau này con cũng sẽ lập gia đình đến lúc đó sẽ rời khỏi đây, con xem mẹ con đã lo cho con thế nào. Dù con là trẻ mồ côi nhưng lại được mẹ chăm sóc như thế, con phải nghĩ cho hạnh phúc của mẹ chứ, như thế sẽ đền đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ". Diệp Huyền Huân hăng say lý luận, hắn không hề nhìn đến gương mặt đã tái nhợt của Tôn Vũ Hi.

"Đủ rồi ". Thanh âm phát ra vô cùng lạnh lẽo, như một mũi dao găm bén nhọn đang được mài dũa.
Diệp Huyền Huân giật mình dừng lại, giờ hắn mới phát hiện sắc mặt không tốt của Tôn Vũ Hi. Cùng với đều đó là sự tức giận của nàng, không khí xung quanh nàng sắp kết thành băng. Tôn Vũ Hàn nắm lấy tay con gái, nàng muốn giúp cô trấn định. Những lời nói của Diệp Huyền Huân đủ khiến tim cô như vỡ vụn, khiến cho toàn thân dường như mất đi sức lực.
Cô đúng là một đứa trẻ mồ côi, không chính xác hơn là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ. Cô đúng là có quyền gì yêu cầu quá nhiều với mẹ đây, cô có quyền gì để nói ra cô yêu mẹ. Ích kỷ là thứ mà cô đang giẫm vào, cô không nghĩ cho hạnh phúc của mẹ sao. Tôn Vũ Hi càng nghĩ càng thấy bất lực, cô ngước mắt lên nhìn mẹ.
Tôn Vũ Hàn sợ hãi khi thấy ánh mắt trống rỗng của cô, lòng nàng nặng trĩu như ai đè lên vậy. Tôn Vũ Hàn mặc kệ có hai nam nhân đang ngồi kia ,nàng dang tay đem cô ôm thật chặt.
"Đi ra ngoài ".Tôn Vũ Hàn lạnh lùng nói, nàng không muốn nhìn thấy Diệp Huyền Huân nữa.
"Anh...". Diệp Huyền Huân hoang mang, hắn có làm gì đâu mà nàng giận thế chứ.
"Đi". Tôn Vũ Hàn không muốn nói thêm gì nữa, nàng chỉ tay về phía cửa phát ra một tiếng nặng nề.
Diệp Huyền Huân cũng biết thức thời, hắn không nên chọc giận nàng nữa. Diệp Huyền Huân vội đứng lên đi ra ngoài, dù sao cũng còn thời gian để làm lành mà. Lữ Gia Trạch cũng kinh ngạc không thôi, hắn là lần đầu thấy nàng sinh khí như thế. Cũng may hắn là người biết dùng lời lẽ, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài như thế.
"Anh cũng về gặp em sau". Lữ Gia Trạch cũng phải rút lui, hắn nếu còn ở đây sẽ bị liên lụy.
"Ừ". Tôn Vũ Hàn chỉ trả lời một chữ ngắn ngủi, nàng đang không có tâm trạng.
Lữ Gia Trạch khi ra đến cổng thì thấy Diệp Huyền Huân đang đứng cạnh xe, thấy hắn ra liền tiến đến chặn đường lại.
"Anh nên bỏ cuộc đi, tôi không muốn chúng ta bất hòa, dù sao cũng là người một nhà ". Diệp Huyền Huân đầy tự tin nói ra, dù sao người này cũng là quen biết.
"Cậu nghĩ mình sẽ còn cơ hội sao, nếu nghĩ như thế thì sẽ lầm to rồi. Mỗi người đều sẽ có một thứ gọi là nghịch luân, mà cũng khéo một đều nghịch luân của nàng chính là Tôn Vũ Hi. Cậu lần này đã đụng đến điều đấy, thì vĩnh viễn cũng đừng mong có cơ hội". Lữ Gia Trạch nói xong thì mỉm cười, hắn còn không dám nói nặng Tôn Vũ Hi đâu.
Diệp Huyền Huân chợt ngộ ra rất nhiều điều, thì ra là thế nên thái độ của Lữ Gia Trạch luôn nhúng nhường trước Tôn Vũ Hi. Hắn tại sao không nhận ra điều này, hắn thật quá xem thường đối thủ. Lần này phải nghĩ cách đối phó tình huống này, cần phải chiếm được cảm tình từ Tôn Vũ Hi.
Không còn ai gây rối, cũng không còn ai làm phiền nữa. Tôn Vũ Hàn vẫn ôm chặt con gái, nàng đang lo sợ cô sẽ tổn thương. Tôn Vũ Hi an tĩnh trong lòng mẹ, cô không hề khóc cũng không thể khóc nổi. Tôn Vũ Hi đưa tay vịn lấy vai mẹ đẩy ra, cô đứng dậy bỏ vào phòng. Tôn Vũ Hàn thấy thế vội đuổi theo cô, nàng không xác định được cô sẽ làm gì.
Tôn Vũ Hi đi vào phòng liền nằm xuống giường, dùng chăn quấn lấy cơ thể. Cô sợ sẽ không kìm chế được sẽ khóc mất, cô lại không muốn mẹ thấy điều đó. Tôn Vũ Hàn cũng leo lên giường nằm xuống, nàng ôm lấy Tôn Vũ Hi đã quấn thành con nhộng.
"Đừng tin ". Tôn Vũ Hàn chỉ nói hai từ ngắn ngủi, nàng biết cô sẽ hiểu hết mà.
"Con không sao". Tôn Vũ Hi như vô hồn nói, tim cô giờ rất đau.
Thật muốn khóc quá.!
Tôn Vũ Hàn không để ý lời cô, nàng dùng sức kéo cái chăn ra. Nàng xoay người nằm đè lên Tôn Vũ Hi, hai tay giữ chặt vai cô. Hơi thở như u lan trong gang tấc, Tôn Vũ Hi từ đau lòng chuyển sang hồi hộp. Là mẹ vô tình không biết cái thế ái lụi này, nghĩ đến điều này khiến cô đỏ mặt.
"Mẹ.. Mẹ xuống được không ". Tôn Vũ Hi ấp úng nói.
"Không xuống ". Tôn Vũ Hàn nghĩ Tôn Vũ Hi sẽ đau lòng nữa nên nhất quyết không xuống, gương mặt nàng lại nhích gần cô.
Tôn Vũ Hi tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi lòng ngực, tình huống này rất dễ phát sinh một số đều. Tôn Vũ Hi dùng sức lật ngược lại khiến nàng nằm dưới thân mình, ánh mắt lại phát ra mị hoặc.
"Mẹ biết con đang muốn gì không ". Tôn Vũ Hi kề sát mẹ hỏi, thật muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
"Làm gì ". Tôn Vũ Hàn ngoài mặt thì giả vờ không biết, trong lòng thì như ai gãi ngứa. Nàng đã nhận ra tư thế vô cùng ái muội này, không biết tiếp theo sẽ là gì.
Tôn Vũ Hi gương mặt tiến đến gần đôi môi đang mấp máy kia,rồi chợt dừng lại ngồi dậy. Cô xém chút nữa không kiểm soát được mình rồi, tí nữa cô đã hôn mẹ rồi. Tôn Vũ Hi đứng lên gương mặt đỏ ửng đi vào phòng tắm, mà người nằm trên giường kia gương mặt cũng đã đỏ ửng từ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.