Sáng tinh mơ Tôn Vũ Hi đã thay đồ xong ngồi chờ mẹ, Tôn Vũ Hàn đang thu xếp ít đồ. Thời tiết thay đổi thật quá ư thất thường, hôm qua mới có tuyết rơi mà hôm nay lại nắng lên rồi. Cứ nghĩ trận tuyết này sẽ kéo dài đến hai tuần ấy chứ, vậy mà có mấy ngày lại bắt đầu tan ra.
Tôn Vũ Hi nhìn vũng nước lớn trước nhà mà giậm chân, cô muốn đắp người tuyết mà. Tôn Vũ Hàn nhìn cô ngốc giận dỗi rồi lại nhìn lên trời, chân mày khẽ nhíu thời tiết này quá không đúng rồi. Nàng nhớ lúc nhỏ cũng có lần tuyết thế này, lúc đó nàng đã phải nhập viện đúng một tuần. Tôn Vũ Hàn biết cơ thể mình có chút hư nhược, cứ mỗi lần thời tiết thay đổi đột ngột sẽ không thích ứng được.
Tôn Vũ Hi lon ton chạy ra ngoài, cô muốn nhìn xem tuyết đã tan hết chưa. Quả nhiên tuyết không còn nhiều nữa, trên mặt đường đã không còn bị tuyết che phủ. Tôn Vũ Hàn cũng bước ra ngoài, nàng thở dài ôm lấy con gái đang cáu kỉnh.
"Con đoán xem "Tuyết tan sẽ biến thành gì ". Tôn Vũ Hàn thì thào vào tai của cô.
"Dạ nước ạ". Tôn Vũ Hi thấy bên tai nóng rực, còn có cảm giác nhột nhột khi mẹ cất tiếng nói.
"Không phải nước mà là mùa xuân, dù lạnh đến đâu thì mùa xuân cũng sẽ đến ". Tôn Vũ Hàn xoay người con gái lại, nhìn thật sâu vào mắt cô." Con là mùa xuân của mẹ ".
Tôn Vũ Hi nhìn mẹ mỉm cười, mình là mùa xuân của mẹ.
Thời gian cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065478/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.