Tôn Vũ Hàn đã khỏe hẳn , nàng đã có thể xuống giường đi lại. Hôm nay , Tôn ba cùng Tôn mẹ đến công ty , Trình Vân Phi lại đến trường. Ngồi trong phòng , nàng cầm lấy cuốn sách đọc. Tiếng cửa mở ra , Trần Tầm cầm bó hoa tiến vào.
"Em khỏe chưa". Trần Tầm tiến đến, phía sau còn có một đứa bé trai.
"Đã khỏe". Tôn Vũ Hàn nhìn đứa bé rồi trả lời.
"Hàn anh có chuyện muốn nói với em". Trần Tầm nhìn nàng nói.
"Anh cứ nói". Tôn Vũ Hàn dường như có dự cảm không tốt.
"Đứa trẻ này tên Trần Hữu Thành con trai của anh". Trần Tầm quan sát sắc mặt nàng.
"Con trai". Tôn Vũ Hàn nhíu mày , giọng nói lạnh như băng.
"Anh xin lỗi anh không nên gạt em , đêm đó anh say cho nên đã sai lầm". Trần Tầm khôn khéo nói dối.
"Anh nghĩ nói ra thì em sẽ tha thứ cho anh sao". Tô Vũ Hàn là người theo đuổi sực hoàn mỹ , tuyệt nhiên không cho phép hắn phản bội nàng.
"Anh thật xin lỗi , anh chỉ mong em tha thứ , anh không thể bỏ con mình , vất vả lắm anh mới tìm được nó". Trần Tầm giả vờ thương tâm.
Trần Tầm còn muốn dẫn luôn con gái mình đến , nhưng hắn không tìm được cô bé. Minh Nhị lại biến mất không dấu vết , không biết mang con hắn đi đâu.
"Tha thứ em không làm được ". Tôn Vũ Hàn nói chắc chắn.
"Hàn em có thể bỏ qua một lần thôi ". Trần Tầm lại xuống nước năn nỉ.
Tôn Vũ Hàn im lặng nhìn hắn, thất vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065467/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.