Tĩnh Huyền đi vào trong rừng cây, trên lưng chợt nóng lên.
Y đưa tay sờ sờ túi quần áo trên lưng, phát hiện ra “Lưu quang bảo điển” bên trong đang mơ hồ nóng lên.
Kỳ quái, có chuyện gì vậy nhỉ?
Tĩnh Huyền từ trước đến nay làm việc gì cũng đều cẩn thận chặt chẽ, mang bên mình trọng trách hộ tống phật môn chí bảo, y cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền lập tức dỡ bao phục xuống, cởi áo cà sa đang mặc trên người, phủ lên mặt đất, cẩn cẩn dực dực mà đặt bao phục lên trên, chấp tay hành lễ, mặc niệm phật hiệu, sau đó lạy ba lạy, rồi mới từ từ cung kính mà mở ra xem ——
Lưu quang bắn ra bốn phía ——
Một quyển kinh thư cũ có kích thước bằng lòng bàn tay, tại trong rừng cây tối như mực phát ra ánh sáng chói lóa ——
“Đồ nhi cẩn thận!”
Vân Không đạo sĩ nhanh tay lẹ mắt, lập tức vung tay áo vung lên che hai mắt của Hoàng Phủ!
“Sư phụ, người làm cái khỉ gì vậy?”
“Đừng lộn xộn! Mau nhắm hai mắt lại, nghìn vạn lần không được nhìn thẳng vào phật quang. Bằng không, với đạo hạnh hiện tại của ngươi, sẽ bị phật quang làm đả thương!”
“Bất quá chỉ là một cuốn sách cũ rách nát thôi mà, có gì đâu mà phải sợ chứ?”
“Không được lắm lời! Ngươi quả là tên tiểu tử không biết sống chết”
“Ta là quỷ, có sống được đâu mà đòi chết!”
“Ngươi —— ngươi ——” mỗi lần cùng đồ đệ đấu võ mồm, Vân Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-sac-du-ky-he-liet-bo-1-thien-nam-u-hon/2069494/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.