"Cút. . . . . ." An Tâm Á đẩy tay của anh ra, cảm giác rất muốn nổi giận. Nhưng lại hơi chút buồn bực. Lời này truyền vào tai Trình Quân Hạo lại khiến anh cười vang, khiến An Tâm Á đỏ mặt 囧. Nụ cười này sao lại háo sắc như vậy, thật đúng là một tên háo sắc, cô chỉ biết câm nín 囧, xấu hổ muốn chạy đi, rồi lại bị Trình Quân Hạo lôi lại ôm thật chặt trong ngực, anh cúi đầu cọ mái tóc mềm mại của cô, "Mặc dù gầy chút, nhưng mà anh vẫn thích. . . . . ." Cô bé này đoán chừng gần đây phải bận tâm quá nhiều chuyện rồi, hơn nữa việc đóng phim lại bận rộn như vậy, thật sự gầy đi không ít. =.=! ! An Tâm Á vô cùng bi phẫn, nhưng lại không nổi giận được. Giãy ra cũng tránh không được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ôm. "Tâm Á, chờ đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh hi vọng em sẽ cho anh đáp án lá chắc chắn kết hôn. . . . . ." Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười, "Anh yêu em. . . . . ." ". . . . . ." Trái tim An Tâm Á nhảy loạn tiết tấu, đây coi như là thổ lộ sao? ! Yêu, yêu. . . . . . Cô không biết cảm giác của mình đối với anh là thế nào, nhưng mà khi nghe anh thổ lộ tính yêu với mình như vậy, tâm tình của cô rất vui sướng, rất vui mừng, rất hạnh phúc. Trong bóng đêm tĩnh lặng, một bông hoa tình yêu bừng nở rộ. * Ngày thứ hai, lúc Trình Quân Hạo đang làm việc, thì lại có một vị khách không mời mà đến làm rối loạn công việc của anh. Trợ lý Lâm dẫn người vào, Trình Quân Hạo có chút khẩn trương, đối phương lại là An Như Ý, mẹ của An Tâm Á. . . . . . Trình Quân Hạo mời bà vào phòng làm việc, mang theo sự tôn kính, dù sao đối phương vẫn là mẹ vợ tương lai của mình. Tâm tư An Như Ý rất phức tạp, ánh mắt phức tạp nhìn Trình Quân Hạo, trong lòng thấp thỏm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rất khó coi, nhìn Trình Quân Hạo cũng có chút kinh hồn bạt vía, trời ạ, không đến nỗi với sắc đẹp của anh, mà lại không thuyết phục được mẹ vợ tương lai đó chứ? ! Nhất là nếu như thuyết phục được mẹ vợ, thì An Tâm Á bên kia lại càng dễ xử lý hơn à. Trợ lý Lâm mang ly cà phê đi vào, trong phòng làm việc to lớn chỉ còn lại hai người ngồi im lặng, Trình Quân Hạo lên tiếng phá vỡ trầm mặc, "Dì, dì khỏe chứ. . . . . ." An Như Ý cả kinh, lập tức gật đầu một cái, "Trình, Trình nhị thiếu, con khỏe chứ. . . . . ." Trình Quân Hạo nhìn vẻ mặt bà so với mình còn khẩn trương hơn, anh không khỏi vui vẻ lên chút, thật thấp cười nói, "Thưa dì, con biết rõ dì là mẹ của An Tâm Á. . . . . ." An Như Ý sửng sốt, nhìn Trình Quân Hạo, xấu hổ , "Thật xin lỗi. . . . . ." "Tại sao dì lại nói vậy? !" Trình Quân Hạo nhìn bà hỏi. Đột nhiên nước mắt An Như Ý rơi như mưa, "Con với Tâm Á, không thể sống với nhau được. . . . . ." Trình Quân Hạo ngây ngẩn cả người, "Tại sao? !" An Như Ý nhìn Trình Quân Hạo, giật giật môi, giống như là chuyện rất khó khăn, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bởi vì thực tế các con là anh em, làm sao có thể sống với nhau được chứ? !" Trình Quân Hạo ngây ngẩn cả người, gần như muốn nhảy dựng lên, "Bà có ý gì? !" An Như Ý rất bất đắc dĩ nói: "Tâm Á là con gái của chị ta, trước khi chị ấy chết, đã đem Tâm Á giao cho ta, mà con. . . . . . Là con trai của ta, Quân Hạo, ta là mẹ của con. . . . . ." Toàn thân Trình Quân Hạo cứng đờ, kinh ngạc nhìn bà, ngón tay khẽ run lên, "Bà nói là, bà là mẹ tôi? !" "Không thể nào. . . . . ." Trình Quân Hạo lắc đầu thật mạnh, "Mẹ tôi đã chết. . . . . . Đã sớm chết rồi. . . . . ." Đột nhiên anh ngẩn mặt ra, "An Như Ý, An Như Ý. . . . . ." Cái tên này. Quá quen thuộc, đến bây giờ anh mới nhớ tới, sự đau khổ dâng lên trong lòng. "Quân Hạo. . . . . ." Nước mắt An Như Ý rơi như mưa, "Năm đó cha con âm mưu muốn đoạt đi tập đoàn An thị, đã trăm phương ngàn kế gài bẫy mẹ, sau đó, mẹ đã lấy cái chết để muốn được giải thoát, không ngờ lại được ông trời rủ lòng thương xót, mà không chết, thật sự là rất may mắn, cũng may bởi vì không chết, mẹ mới có thể nuôi lớn Tâm Á, còn có thể sống để gặp lại con, Quân Hạo. . . . . ." Đại não Trình Quân Hạo vận động hồi nhớ lại, năm đó Trình lão đúng là chỉ vì tập đoàn An thị mới cưới mẹ, không ngờ tới ông ngoại vừa chết, lão liền hiện nguyên hình, gài bẫy khiến mẹ chết thảm, lại đón vợ trước người đã sanh tên Trình Quân Hoa cho lão trở lại, rồi trăm phương ngàn kế hảm hãi anh, ngược đãi anh, Trình Quân Hạo nhớ tới, trong óc chỉ hiện lên sự thống khổ . . . . . . CBD này vốn là tập đoàn An thị của ông ngoại, sau khi bị Trình lão cướp đi, mới đổi tên thành quốc tế CBD. Trình Quân Hoa là đứa con do người vợ thấp kém của Trình lão sinh ra, lúc lão lừa gạt một nhà An thị, bỏ vợ bỏ con, cưới mẹ, nhưng chỉ chờ ông ngoại vừa mất, lão liền hiện nguyên hình, sau khi mẹ bị ép chết, cha con bọn họ liền bắt đầu ngược đãi Trình Quân Hạo. Cũng là vì chuẩn bị để để lại CBD cho Trình Quân Hoa. Khi đó, anh bị Trình Quân Hoa hành hạ rơi vào nghiện ngập, may anh vẫn giả trư ăn hổ, làm bộ như đã từ bỏ, mới chậm rãi có được cơ hội chuyển mình. Thời điểm đó anh còn quá nhỏ, căn bản không có năng lực phản kích, nhẫn nhịn đến lúc trưởng thành, mới chậm rải xây dựng vay cánh, bắt đầu đánh trả, đoạt lại quyền thừa kế CBD, di chúc ban đầu của ông ngoại viết rất rõ ràng là muốn để lại cho cháu ngoại của ông Trình Quân Hạo . Đoán chừng Trình lão cũng vạn lần không ngờ rằng, vào lúc lão cho là có thể đem CBD giao cho Quân Hoa, thì con trai thứ hai của lão vay cánh đã rất cứng cáp rồi, cho nên, mới có thể không ngừng xung đột, không chấp nhận cam chịu mà bước vào cuộc chiến tranh đoạt. Đây tất cả đều là hậu quả để lại của những người đi trước, thực sự quá mức phức tạp, Trình Quân Hạo vốn dĩ không muốn nhớ lại. Nhưng, khi anh cho rằng tất cả chuyện này đã sắp kết thúc để anh có thể nghênh đón cuộc sống hạnh phúc một nhà bốn người cùng An Tâm Á thì mẹ của anh lại trở về, còn nói cho anh biết rằng anh không thể sống cùng Tâm Á, tự tay phá vỡ giấc mộng của anh. "Mẹ những năm này vẫn tránh không dám gặp con, thủ đoạn của hắn ta quá hèn hạ, mẹ sợ con bị thương tổn. . . . . ." An Như Ý vừa khóc vừa nói, "Khi mẹ bị hắn ta bức chết, mẹ cũng muốn để cho hắn cho là như vậy, cho nên đã mang theo Tâm Á núp ở Chu gia, nhẫn nhục sống qua ngày, thật may . . . . . . Sau nhiều năm như vậy, còn có thể gặp lại con, Quân Hạo, con trai của mẹ. . . . . ." Bà khóc cực kỳ thương tâm, ngón tay khẽ run lên."Nếu như không phải là vì Tâm Á, mẹ cũng sẽ không tới tìm con, mẹ chỉ muốn . . . . . Chỉ muốn. . . . . . để người ta nghĩ là mẹ đã sớm chết, nhưng mà, mẹ không thể cứ nhìn con ở cùng Tâm Á, trong lòng mẹ không chịu nỗi. . . . . ." "Mẹ. . . . . ." Trình Quân Hạo thầm gọi một tiếng, lệ rơi đầy mặt, bổ nhào ôm chặt An Như Ý, "Con cho là mẹ chết rồi, chỉ còn lại một mình con, vẫn luôn một mình. . . . . ." Đối đầu với tất cả mọi chuyện. An Như Ý ôm thật chặt anh, "Quân Hạo, Quân Hạo của mẹ, mẹ không nghĩ tới. . . . . . Còn có thể sống đến ngày này để được gặp lại con, mẹ cùng ông ngoại thực xin lỗi con, dẫn sói vào nhà, để cho con phải chịu nhiều đau khổ như vậy. . . . . ." Mẹ con vài chục năm không gặp, vào giờ khắc này nước mắt tức khắc tuông tráo như bão lũ, nhưng lại mừng rỡ không thôi. "Nghe lời mẹ, rời xa Tâm Á đi. . . . . ." An Như Ý xấu hổ nói. Trình Quân Hạo cười nhạt, "Không được nữa rồi, dù cho thật sự là anh em, con cũng sẽ không làm vậy, con với Tâm Á đã có hai đứa con trai sinh đôi, chúng con sẽ kết hôn, không thể rời xa nữa rồi, cho dù là anh em, cùng lắm thì về sau không có con nữa thôi, tóm lại, con nhất định phải sống chung với Tâm Á, bất chấp hậu quả như thế nào. . . . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]