"Được rồi, mặc dù ta không thích bị người khác theo dõi, nể mặt Trữ Trữ, coi như không thấy. . . . . ." Đêm 13 bất đắc dĩ bi thống mà nói.
An Bình chận hắn, "Ngươi là trộm, dĩ nhiên không muốn có người theo dõi mình, ta cùng Lẳng Lặng không sao cả. . . . . ."
Đêm 13 bi phẫn tức giận rống lên, "Người ta là thần trộm, cậu đừng mở miệng một tiếng gọi trộm, giống sao? ! Huống chi, các cậu phải gọi ta một tiếng sư phụ, sư phụ, có hiểu hay không? !"
An Bình bình tĩnh, "Mau luyện công đi, một hồi nửa trời tối, tôi cùng Lẳng Lặng còn phải về nhà ăn cơm nữa. . . . . ."
". . . . . ." Đêm 13 cứng họng. An Bình thật là không thèm xem một người công phu đầy mình như hắn có chút cân nặng gì cả, đứa nhỏ này, không khỏi có chút. . . . . . Ô, vô tình.
Một hồi lâu, Đêm 13 nói, "Bảo bối, hôm nay ta cũng đến nhà của cậu ăn cơm có được hay không? !"
An Tĩnh cuối cùng mở miệng, "Mẹ ta không ở nhà nha. . . . . ." Ý là ngươi đi cũng vô dụng.
Đêm 13 híp mắt cười, "Ta có thể vừa ăn vừa chờ, ngủ luôn ở nhà cậu cũng được. . . . . ."
"Cút. . . . . ." An Bình một cước đá hắn văng ra, lôi kéo Lẳng Lặng về nhà, Đêm 13 tức giận ở phía sau kêu to, "Hai tên nhóc không có lương tâm, ô ô, đá người ta đau quá. . . . . ."
=.=! !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-sac-ben-mua-mot-tang-hai/1251533/chuong-97.html