Vì sao lại như thế? Vì sao lại... đáng lẽ cô phải thẳng thắn mới đúng chứ...
Cô đang rất là mâu thuẫn, càng mâu thuẫn cô càng sợ biết đáp án.
Tinh thần của cô đều rất căng thẳng, cô không còn biết những việc này phải suy nghĩ như thế nào.
Cô thua cuộc mất rồi, cô cảm giác được trái tim mình đang rung động...
Ánh nắng mờ nhạt bị bao phủ bởi sương mù, sẽ không biết bao giờ nó mới có thể xuất hiện chiếu xuống được ngọn cỏ ở dưới đất .
**
Đào Khương từ sau khi gặp cô ở công ty liền nhấn nhắn tin cho cô, nhưng mà đều không có hồi đáp. Bởi vì di động của cô đã bị tịch thu mất rồi, tất cả tin nhắn đều lọt hết vào tay Diêu Trì.
Buổi xế chiều, hắn vừa tỉnh dậy liền nói với cô hắn có ý định đến đến thăm Diêu gia gia, Cô gật đầu đáp ứng.
Đối với người lớn tuổi như ông ấy thì cô không ý kiến gì cả, cô cũng rất muốn đến gặp ông.
Hai người buổi trưa đã bỏ bữa, lúc này sẽ ăn bữa xế, Diêu Trì như thường lệ ôm cô xuống phòng ăn. Xung quanh hắn có nhiều vệ sĩ canh gác, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở góc phòng, Cô nhìn sơ qua rồi thu lại tầm mắt.
Món ăn bày sẵn trên bàn vô cùng bắt mắt. Cô lại làm nhưng không thấy, ngồi trên đùi hắn ngoan ngoãn tựa như một con búp bê vô hồn được chủ nhân săn sóc.
Diêu Trì âu yếm, tỉ mỉ vuốt tóc cô, Cô không quen liền nhích người, làm cho cái ôm của Diêu Trì mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-dieu-tong-dung-ngoai-cua/1135408/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.