" anh lại nói đùa". Nếu cô không biết tính cách của anh ta thì sẽ nghĩ anh ta nói thật đấy.
Lúc này phục vụ đi đến, Đào Khương nói:" cô muốn uống gì để tôi gọi?".
" cho tôi một tách cà phê là được rồi". Cô nhìn người phục vụ, nói ra yêu cầu của mình:" cho tôi nhiều sữa nhé, Cảm ơn".
Cô có thói quen uống cà phê với sữa, như thế sẽ làm dịu vị đắng. Cô không uống được cafe bỏ đường, bởi vì đường không ngọt ngào như sữa.
" Hôm nay cô có bận gì không, tôi sợ sẽ làm lỡ mất thời gian của cô ".
Cô lắc đầu:" không có, mỗi ngày tôi đều rảnh cả, Anh tìm tôi lúc nào cũng được".
" Đúng rồi, lúc trước chúng ta đã nói về những chiếc máy ảnh đầu tiên ra đời đúng không?". Cô hỏi.
" Quả có đúng là như thế". Đào Khương hứng thú nói:" Cô nghĩ như thế nào... đẹp không? Đó là những chiếc máy ảnh mà tôi sưu tầm được lúc trước".
Đào Khương lại nói.
"...đáng lẽ ra tôi đã học ngành nhiếp ảnh, nhưng mà do hoàn cảnh bắt buộc tôi phải làm trái ngành".
Cô cũng hiểu cái này, không thể theo đuổi được ước mơ của mình thì vô cùng buồn phiền và tiếc nuối. Hôm trước đào Khương đã chụp lại một tủ máy ảnh mà anh ta đã sưu tầm được gửi qua cho cô, chắc hẳn nó vô cùng có giá trị, đó là thú vui của anh ta.
" còn cô thì như thế nào?".
Bị hỏi đến, cô hơi chậm chậm nói ra:" thật ra tôi nhỏ tuổi hơn anh".
" Cô bao nhiêu tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-dieu-tong-dung-ngoai-cua/1135401/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.