Tiểu Mẫn đang nằm yên lặng trên giường, khắp người cô chằng chịt dây nhợ từ máy thở. Từ đầu đến chân toàn là vết thương do vụ tai nạn ô tô vừa rồi.
Không gian yên tĩnh truyền đến tiếng mở cửa, Cao Lãng nhẹ nhàng đi vào. Nhìn Tiểu Mẫn nằm trên giường anh không khỏi đau xót. Ngắm nhìn gương mặt bình yên xinh đẹp của cô, anh cảm thấy thật có lỗi.
Cao Lãng kêu An Như là người giúp việc đang ngồi cạnh cô ra ngoài.
"Cô ấy bị làm sao vậy."
"Có lẽ cô chủ sẽ không bao giờ đi lại được nữa." An Như khẽ lau một giọt nước mắt vô tình rơi xuống trên mi mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì." Cao Lãng bình tĩnh hỏi, nhưng trong mắt anh đã không thể che giấu sự chua xót.
"Cô chủ lái xe sau khi uống rượu, do không làm chủ được tai lái nên đã va chạm với một chiếc xe chạy ngược chiều khác, khiến cả 2 bị thương rất nặng, còn cô chủ bị kẹt trong xe. Đến khi người ta mang cô chủ ra ngoài thì hai chân đã bị thương nghiêm trọng. Tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng khó lòng đi đứng như bình thường được." Nói đến đây giọng An Như không còn rõ nữa, bởi vì bây giờ cô đã không thể kiềm được nữa.
Chuyện này xảy đến quả thực quá bất ngờ. Cao Lãng thơ thẩn ngồi xuống ghế. Kể từ khi anh biết cô là cô bé năm đó, anh đã tự hứa sẽ bảo vệ cô. Nhưng hôm nay, khi Tiểu Mẫn ra nông nỗi này anh lại bất lực, chỉ có thể đứng nhìn cô.
Lòng anh như có hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/156459/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.