Thời tiết không tốt lắm, không một tia sáng nào có thể xuyên qua tầng mây đen dầy đặc. Gió thổi lạnh buốt đến tận da thịt.
Một cô bé khoảng 5 tuổi đang nhanh chóng bước những bước chân gấp gáp, hy vọng có thể đến nhà kịp lúc cơn mưa đổ xuống. Cô bé sợ hãi nắm chắc lấy gấu áo đi ngang qua khu rừng nối giữa trường học và nhà.
"Sột soạt". Có tiếng động ở phía khu rừng khiến cô bé hồi hộp đứng lại. Sự tò mò của trẻ em quả thực còn to lớn hơn nỗi sợ hãi. Cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, một con thỏ trắng tinh. Hai tay nó vểnh lên. Chân đạp lên lá khô tạo ra tiếng động. Con thỏ trắng kia nhanh chóng thu hút sự chú ý cô bé.
Cô bé chầm chậm đi đến gần con thỏ, vừa sắp chạm tay vào bộ lông trắng như tuyết kia thì con thỏ quay đầu chạy đi mất, cô bé nhanh chóng đuổi theo mà quên mất mọi thứ.
[Chỉ một chút nữa... một chút nữa thôi.... sắp chạm được rồi...]. Đến khi đuổi kịp con thỏ thì cô bé cũng đã đi sâu vào rừng. Lúc này cô bé mới sợ hãi nhận ra quang cảnh xung qua. Tuy chỉ mới 4h chiều nhưng khu rừng chỉ còn ánh sáng le lói, vì trời sắp mưa lại thêm những tán cây to che chắn.
Cô bé sợ hãi khóc thét lên, càng khóc trời càng tối. Như vậy cũng không được, tâm trí non nớt ấy nghĩ rằng cứ đi thẳng về phía trước sẽ có đường ra. Nhưng phía cô bé đi lại chính là đi sâu hơn vào rừng.
Trời bắt đầu tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/156456/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.