Kim Ngọc bị đánh thức bởi tiếng khóc của Giai Kỳ. Cô vội vàng bế con bé lên. Nhìn sang Cao Lãng, anh vẫn yên lặng ngủ say. Đôi khi cô nhìn anh như vậy cô cũng muốn quay về bên anh, nhưng không thể được. Sau ngày hôm ấy, Kim Ngọc đã quyết định sẽ tự mình nuôi con.
Kim Ngọc nhẹ nhàng đi xuống bếp, tìm thấy trong tủ còn một ít kim chi. Cô nấu canh để anh giải rượu. Mùi kim chi thơm khắp căn phòng. Cao Lãng đã tỉnh dậy, anh cảm giác thật đau đầu.
"Bà Mai ơi, lấy giúp tôi ly trà gừng" vừa nói, anh mới nhận ra mình đang ở trong căn nhà khác. Cao Lãng kinh ngạc nhìn xung quanh, cố nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Kim Ngọc nghe thấy tiếng Cao Lãng, cô mang một chén canh nóng hổi còn nghi ngút khói để trước mặt anh.
"Anh ăn cái này đi sẽ ổn hơn đấy" Kim Ngọc đặt cái muỗng vào chén khuấy nhẹ, đẩy chén canh gần anh hơn.
Cao Lãng thấy cô, anh nheo mắt lại khó hiểu, rõ ràng hôm qua anh đi về nhà cơ mà, sao bây giờ lại ở đây. Còn trưng ra bộ dạng say xỉn trước mặt cô.
"Hôm qua anh có làm gì em không" Cao Lãng thật sự không nhớ gì cả. Thì ra giấc mơ anh thấy cô là sự thật. Cao Lãng buồn cười cho sự ngớ ngẩn của mình.
"Không, không có gì hết." Cũng may cô kịp quay mặt đi hướng khác, nếu không có lẻ anh đã nhận ra khuôn mặt ửng hồng của cô.
Tâm trạng của anh đã khá hơn, anh cho một muỗng canh đầy vào miệng. Chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/156454/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.