Sau cuộc nói chuyện dài với Tiểu Mẫn, Kim Ngọc đã phần nào trút đi gạnh nặng trong lòng. Cô nằm dài trên giường, mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay
Kim Ngọc bị đánh thức bởi tiếng đập cửa và giọng nói của Sa Tư Duệ:" Kim Ngọc mày đâu rồi, mở cửa cho tao"
Kim Ngọc giật mình nhớ ra lúc nãy cô đã khóa trái cửa để lên phòng. Cô nhanh chóng chạy xuống mở cửa cho mẹ của mình
"Mẹ ăn cơm chưa, để con hâm nóng thức ăn lại rồi cả nhà mình ăn tối nhé"
"Mày biết rồi còn hỏi, làm lẹ đi tao đói chết rồi nè" Tư Duệ hằn học cởi giày rồi đi vào nhà, nhìn thấy Sa Vu Quân đến giờ vẫn chưa tỉnh ngủ. Tư Duệ đi đến đá cho ông ta một cái.
"Cái con sâu rượu này, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Tôi vô phúc lắm mới có người chồng như ông" Tư Duệ bỏ xuống nhà bếp uống một ly nước cho hạ hỏa.
Ngày nào nhà Kim Ngọc cũng lặp đi lặp lại cảnh tượng này khiến cô vô cùng chán nản. Chẳng mấy chốc, cô đã dọn hết thức ăn đang nghi ngút khói lên bàn.
" Mẹ ăn cơm đi, để con gọi ba dậy "
Vì cú đá khi nãy của Tư Duệ mà Vu Quân mệt mỏi ngồi dậy, lấy tay vỗ vỗ đầu mấy cái. Ông không muốn mình tỉnh rượu vì khi tỉnh, ông lại rơi vào hiện thực tàn khốc. Là trụ cột nhưng sau khi sự nghiệp của ông tan biến, Vu Quân lại cảm thấy thật bất lực, mọi công sức cố gắng của ông đều đổ sông đổ biển, khiến ông khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/156435/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.