Vui sướng phát điên, như mở cờ trong bụng, mừng rỡ không kể xiết.
Tất cả những từ ngữ này đều không đủ để hình dung tâm trạng của Nghiêm Quân Thành vào giờ phút này.
Mặt anh tươi phơi phới như gió xuân, mới đóng cửa lại đã không chờ nổi nữa mà đặt cô lên tường. Bàn về sức thở thì Trịnh Vãn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghiêm Quân Thành. Giữa cái hôn kịch liệt làm người ta hít thở không thông này, nếu không phải anh đang ôm lấy eo cô thì e rằng cô đứng không vững mà trượt xuống rồi.
Trịnh Vãn cũng lo mình sẽ tắt thở nên từ lúc mới bắt đầu đã đưa tay hết đẩy rồi lại đánh nhưng anh đều thờ ơ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Anh lật ngược tay cô lại đè lên đỉnh đầy.
Đúng là cô không làm gì được anh thật. Thể lực của hai người vốn đã có sự chênh lệch rồi nên cô chỉ có thể nhẫn tâm cắn xuống lưỡi anh như trừng phạt.
Cuối cùng thì cái tên đầu têu muốn cướp hết không khí không cho người ta thở kia cũng khôi phục được vẻ tỉnh táo ngắn ngủi. Anh buông lỏng tay một chút để cô thở hồng hộc lấy sức.
Sau đó Nghiêm Quân Thành ôm Trịnh Vãn vào phòng khách trong căn phòng hạng sang. Khách sạn này nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, lại vừa lên đèn nên ánh sáng lung linh rất đẹp mắt, làm cho màn đêm càng thêm thần bí và lãng mạn.
"Sao em lại tới đây?"
Từ khi mở cửa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369571/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.