Rốt cuộc thì tấm ảnh lần này cũng khiến cho Nghiêm Quân Thành hài lòng, ánh mắt nhìn về phía con gái riêng cũng dịu dàng hơn nhiều, khen một câu mà xưa nay chưa từng thấy: "Rất tốt, có năng khiếu."
Trịnh Tư Vận: "..."
Theo lý mà nói, được người đứng đầu ngành nghề như chú khen sẽ cảm thấy khích lệ lòng người, nhưng hiện tại cô bé chỉ cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp. Không biết sau này chú và mẹ đi chụp ảnh cưới, các thợ chụp ảnh chuyên nghiệp có thấy mình được mở mang tầm mắt không.
Trịnh Vãn nhìn thoáng qua đống gỗ chồng chất trên khay trà, nhíu mày: "Có muốn dọn cái này đi không?"
"Không được."
Nghiêm Quân Thành dừng lại một chút, lại hỏi Trịnh Tư Vận: "Cháu muốn mang về nhà sao?"
"Phòng của cháu rất nhỏ, hơn nữa cháu cũng không có thời gian xếp." Trịnh Tư Vận thành thật trả lời. Phòng cô bé vốn không lớn, lại để thêm đống gỗ này thì càng lộ vẻ lộn xộn.
Nghiêm Quân Thành trầm ngâm nói: "Vậy thì để đây đi, đợi lần sau cháu đến thì chơi tiếp, cứ từ từ xếp, không phải vội."
Trịnh Vãn ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh, lại quét mắt một vòng nhìn đống gỗ trên khay trà, chần chừ hỏi anh: "Không sao chứ?"
"Có thể đến phòng làm việc của anh đều là người quen biết đã lâu." Anh thấp giọng giải thích: "Những người khác đến đều đi tới phòng tiếp khác, hơn nữa..."
Trịnh Vãn vẫn nhìn chằm chằm anh như cũ.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, đã hơn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369553/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.