Sau khi xem phim xong, Đặng Mạc Ninh và Lưu Đồng đều có tài xế tới đón về, bốn người tạm biệt nhau ở cửa ra vào. Nghiêm Dục không yên tâm để Trịnh Tư Vận về một mình, mà cậu ta cũng có việc muốn hỏi thím nên bảo tài xế dừng xe ở cách nhà cô bé khoảng một kilomet rồi để bọn họ xuống xe. 
"Cậu định xử lý chuyện kia thế nào?" Nghiêm Dục không nhịn được nắm chặt lông tơ trên mũ áo lông vũ của cô bé, nhất định phải vặt trụi mới hài lòng. Cậu ta nắm mấy sợ lông trong lòng bàn tay rồi lại thổi bay đi, lông tơ màu hồng nhạt bay bồng bềnh giữa không trung, nhìn qua giống hoa tuyết. 
Trịnh Tư Vận tránh né cậu ta, mắng: "Tay của cậu hèn hạ quá!" 
Mặc dù thỉnh thoảng Nghiêm Dục cũng sẽ có một mặt chín chắn khiến người khác bất ngờ nhưng đại đa số, cậu ta vẫn giống như nam sinh mười lăm mười sáu cùng tuổi. 
Trịnh Hoài Niệm ngửa mặt lên trời thở dài, ai có thể gọi tên trẻ trâu mới lớn này là anh trai chứ? Ai có thể chứ? 
"Nói chuyện chính." Nghiêm Dục trực tiếp để cái tay làm loạn ra sau lưng, giống hệt như một cán bộ kỳ cựu. 
Cậu ta thật sự khốn nạn, nhìn thấy lông tơ là lại kéo. 
"Không có lý do để tôi không thể không làm chuyện này." 
Trịnh Tư Vận cũng không đấu võ mồm với cậu ta: "Nhưng mà, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện, đó là chuyện này chỉ trời biết..." 
Nói tới đây, cô bé bỗng dừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369434/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.