Dưới sự quảng bá không mệt mỏi của Nghiêm Dục, đừng nói đến toàn bộ trường Trung học số 3, ít nhất thì tất cả mọi người năm thứ ba đều biết rằng cậu ta và Trịnh Tư Vận là anh em.
Từ khi có kết quả thi cuối kì, Nghiêm Dục đi lại vô cùng hiên ngang, người không biết còn tưởng cậu ta đứng nhất lớp cơ. Giờ ra chơi còn mười phút, trong hành lang có mấy nam sinh đang tán gẫu, Nghiêm Dục đắc thắng lật tờ giấy mỏng: “Thật ra thì lần này em gái tôi vẫn chưa phát huy hết khả năng, hình như em ấy bị cảm, nếu em ấy giữ phong độ như bình thường thì vị trí số một...” Cậu ta liếc nhìn, nhớ ra cái tên: “Vị trí số một này không phải Mạnh Tĩnh Như đâu.”
Những nam sinh khác nhìn nhau, nhưng họ không nói bất cứ lời mỉa mai nào.
Em gái của cậu...
Chứ có phải cậu đâu.
Chỉ có Đặng Mạc Ninh là không kiêng nể Nghiêm Dục, tặc lưỡi một cái: “Này Nghiêm Dục, cậu có thể dán bảng điểm này lên ngực, sau đó viết sáu chữ lên mặt, Trịnh Tư Vận là em gái tôi, đảm bảo rằng vô cùng hiệu quả.”
Nghiêm Dục vốn muốn ra tay dạy cho cậu ta một trận, nhưng nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi, giọng điệu có phần cảm khái: “Nói chuyện với người không có em gái như cậu đúng là vô nghĩa. Đặng Mặc Ninh, tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà có ý đồ với em gái tôi. Nếu không phải là sinh viên hàng đầu ở Oxford và Cambridge thì không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3364009/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.