Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành ở lại Seoul thêm một ngày nữa và trở về Đông Thành vào chiều thứ Sáu. Ngày hôm qua họ đã thống nhất là sẽ cùng đến trường để đón Tư Vận về.
Vẫn chưa đến giờ tan tầm nên họ đến cổng trường trung học cơ sở số 3 rất thuận lợi, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào… Ngay cả khi Nghiêm Quân Thành vô cùng giàu có và quyền lực, thì anh cũng phải chấp hành đúng theo quy định của một ngôi trường công lập – phải đỗ xe bên ngoài.
Vẫn còn sớm.
Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nghỉ ngơi trong xe, cô tựa đầu vào bệ cửa sổ xe, cúi đầu trả lời tin nhắn của khách hàng.
Cảm nhận được ánh sáng rực rỡ và tiếng tanh tách, cô bất lực nghiêng đầu nhìn sang, kết quả là cô thấy Nghiêm Quân Thành đang chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh mà cô đã mua cho anh.
Anh vẫn như hai mươi năm trước vậy, chẳng mảy may muốn chụp ảnh phong cảnh, cô nghi ngờ là anh không hề thích chụp phong cảnh, mà anh chỉ thích chụp ảnh cho cô thôi.
“Có cần gọi Nghiêm Dục luôn không anh?” Trịnh Vãn hỏi anh: “Thằng bé học cùng lớp với Tư Vận, vừa hay chúng ta cùng đi ăn tối luôn.”
Nghiêm Quân Thành cũng không phản đối gì.
Vậy nên, Nghiêm Dục – người đang kiên nhẫn ngồi bên bàn học chờ tiếng chuông tan học vang lên, thì lại nhận được tin nhắn đến từ chú của mình.
Ánh mắt cậu như đông cứng lại.
Trên thế giới này, Nghiêm Dục có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3362788/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.