Giờ này, nếu trừ mấy nhân viên bảo vệ bên ngoài ra thì cả tòa nhà chính và tòa nhà phụ của Lan Đình đều không có lấy một bóng người.
Trước khi vào siêu thị, Nghiêm Quân Thành đã thông báo cho quản gia ở nhà.
Quản gia làm việc rất hiệu quả, lúc Nghiêm Quân Thành dẫn Trịnh Vãn từ ga ra ngầm lên đến tầng ba bằng thang máy, thì toàn bộ tòa nhà Lan Đình đã trở thành thiên đường của riêng anh.
Trịnh Vãn cũng không ngờ là lại có một thế giới như thế ở cái đất Đông Thành này.
Rõ ràng là nó không quá xa khu đô thị, nhưng nơi đây lại vô cùng yên tĩnh – là một sự tĩnh lặng ẩn mình giữa cái náo nhiệt ồn ào, tách biệt với hết thảy mọi rắc rối.
Gần đây thời tiết không được tốt cho lắm, nhìn lên chỉ thấy bầu trời u ám, nhưng không khí ở đây rất trong lành, khi đứng trên sân thượng tầng ba thì có thể nhìn ra hồ nước cách đó không xa, nơi đó toả ra từng làn sương mù mờ mờ ảo ảo, tựa như một góc ở xứ sở thần tiên.
Nghiêm Quân Thành vòng tay ôm lấy eo cô, anh vô cùng phấn khích và giới thiệu về nơi này cho cô nghe với tông giọng trầm ấm.
Anh như thế này khá quen thuộc, không hề xa lạ.
Có thể là anh không biết, nhưng trên thực tế, anh không khác quá nhiều so với hai mươi năm trước.
Khi vui vẻ, khóe môi của anh sẽ hơi nhếch lên, nói năng cũng nhiều hơn hẳn so với lúc bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3326877/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.