Bọn họ gặp mặt ở một nhà hàng nằm gần thẩm mỹ viện – nơi mà Trịnh Vãn làm việc.
Đó không phải là một nơi quá cao cấp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây là một nhà hàng được định hướng theo kiểu nhà hàng gia đình, hương vị khá phù hợp với các bạn nhỏ. Trong khi tài xế đến đón Trịnh Tư Vận thì Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn đã đến phòng bao.
Hiển nhiên là nhiệm vụ gọi đồ ăn đã rơi vào tay Trịnh Vãn.
Cô đang cầm một cây bút chì, hơi cau mày lại, nhìn chằm chằm vào tờ thực đơn.
Nghiêm Quân Thành ngồi ở ghế bên cạnh cô, dường như mỗi khi anh được ở bên cô, thời gian sẽ trôi qua vô cùng chậm rãi.
“Một, hai, ba, bốn…”
Trịnh Vãn nhẩm đếm rồi nói: “Năm món mặn và một canh, đủ rồi nhỉ?”
“Anh xem thử xem anh có gì muốn ăn không?” Cô đẩy tờ thực đơn mỏng tang vào tay anh.
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc qua rồi đáp: “Đủ rồi.”
Trịnh Vãn kéo dài giọng ra mà nói: “Hình như anh không kén ăn cho lắm nhỉ, cái gì cũng được hết. Vậy anh có muốn uống rượu không?”
“Không.”
Nghiêm Quân Thành không phải là một người nghiện rượu, nhưng, dù anh thấy mệt mỏi với việc xã giao đến mức nào, thì vẫn có một số dịp buộc anh phải tham dự, mà đã đến rồi thì phải uống rượu.
Thường thì anh sẽ cố gắng không đụng đến rượu bia.
Anh đã gần bốn mươi tuổi, đã có cho mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3326875/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.