Lúc máy bay đáp xuống sân bay Đông Thành thì đã là mười hai giờ trưa.
Trịnh Vãn không chắc liệu Nghiêm Quân Thành có bận công việc hay không.
Nhưng cô hiểu phong cách làm việc của anh, anh sẽ luôn sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa. Hiển nhiên là thế, khi bọn họ vừa xuống máy bay, anh dẫn cô đến bãi đậu xe thì đã có tài xế đợi sẵn ở đó.
Anh mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, cô cẩn thận nhìn tài xế một cái, khẽ hỏi anh rằng: “Anh về công ty à?”
“Không.”
Nghiêm Quân Thành nắm tay cô, anh thản nhiên dựa vào ghế xe.
Người lái xe lặng lẽ chờ đợi.
Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành không nói là sẽ đi đâu mà chỉ nhìn cô.
Cô sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, rồi lại ngập ngừng hỏi anh: “Anh có muốn ăn ở chỗ em không?”
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn bình thường, anh khẽ “ừ” một tiếng.
Có một việc nữa đã khiến cho Trịnh Vãn bị sốc. Cô không nói địa chỉ nhà của mình, Nghiêm Quân Thành cũng không nói, nhưng dường như tài xế biết rất rõ là xe đang chạy trên con đường chính dẫn đến nhà cô. Cô lấy lại được sự bình tĩnh khá nhanh, ngay trong đêm của cái ngày họ gặp lại, anh có đến tìm cô một lần, mặc dù hôm đó cô không nhìn thấy tài xế, nhưng có lẽ là người đang ngồi trong xe.
Mất gần một giờ để lái xe từ sân bay về nhà cô.
Hôm nay là ngày làm việc, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3320333/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.