Chủ nhật.
Trịnh Vãn vẫn phải đến thẩm mỹ viện để làm việc, cô đã hẹn trước với khách hàng.
Giao thông ở Đông Thành rất đông đúc, Trịnh Vãn luôn thức dậy từ sớm, khi Trịnh Tư Vận tỉnh dậy thì cô đã rời đi và hòa vào dòng người, chạy ngược chạy xuôi vì cuộc sống.
Nếu cuộc đời là một chuyến hành trình đi trên biển, thì cô chưa bao giờ là người cầm lái cả, thuở đầu là Nghiêm Quân Thành, về sau thì lại là Trần Mục, họ đều là những người lái tàu xuất sắc, dẫu rằng biển có gió hay mưa thì cũng đều như nhau, cô chỉ cần ngồi trong cabin là sẽ được an toàn.
Nhưng giờ đây, cô đã trở thành người cầm lái.
Có thể cô không mạnh mẽ đến vậy, nhưng cô sẽ không bao giờ để cho con tàu này chìm, bởi lẽ, vẫn còn có cô và con gái của cô trên tàu.
Có trứng luộc trong nồi và trái cây trên bàn.
Trịnh Tư Vận không vội, sau khi chậm rãi ăn bữa sáng dưới ánh mặt trời, cô giặt quần áo trong tiếng đánh nhau của người tầng trên, rồi cô ôm chậu, xỏ dép lê vào và đi lên tầng.
Mấy hàng xóm đã lên mái nhà để phơi khăn trải giường và chăn bông.
Họ đều mỉm cười khi nhìn thấy Trịnh Tư Vận: “Tư Vận lại giúp mẹ giặt quần áo à, chăm thế!”
Trịnh Tư Vận cũng mỉm cười theo họ: “Việc giặt giũ không phải việc của một mình mẹ cháu đâu ạ, đây không phải giúp đỡ ạ.”
“Cháu hiếu thảo quá!” Dì ở dưới lầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3320323/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.