Nghiêm Dục thấy mình đã chạm vào cánh cửa của thế giới mới, nhưng cậu không dám xông vào để hỏi. 
Thấy ông bà có tâm trạng chán nản, cậu suy nghĩ vài giây rồi lặng lẽ rời đi. 
Sau khi đã ra khỏi khoa điều trị nội trú, cậu ngồi ở mép bồn hoa phía trước, do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn mình: [Hỏi cậu cái này, cậu có thân với Trịnh Tư Vận không?] 
Đầu dây bên kia trả lời sau vài giây: [? Cậu hỏi thế để làm gì? ] 
Nghiêm Dục: [Hỏi thôi, tớ hơi tò mò về vấn đề này ấy mà.] 
Đối phương là bạn thân lâu năm của cậu, Đặng Mặc Ninh, thậm chí còn học cùng trường mẫu giáo, mấy năm nay bọn họ không hề xa cách. 
Đặng Mặc Ninh: [Không thân.] 
Cuộc sống của học sinh trung học cơ sở thời nay đã có những khác biệt nhất định, chưa kể Trịnh Tư Vận từ trường khác chuyển đến, thế thì sao cô ấy có thể quen thân với những tên lưu manh này cho được? 
Nghiêm Dục: [Vậy thì chắc cậu phải biết ít nhiều về cô ấy chứ!] 
Tuy hai người là bạn tốt nhưng tính tình lại không hề giống nhau, từ khi học mẫu giáo, Đặng Mặc Ninh đã có cái tính không chịu yên ổn, hễ cứ nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp nào là đều muốn đăng lên diễn đàn, muốn biết hết mọi thứ về đối phương. 
Đặng Mặc Ninh: [?] 
Đặng Mặc Ninh gửi một giọng nói uể oải sang: “Tớ còn tưởng cậu không có khiếu thẩm mỹ cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3320314/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.