Lúc nhận được điện thoại của Nhã Bình thì Lục Tình đang dỗ dành con gái của chị đồng nghiệp. Bé bị ốm nên rất quấy, cô vuốt tóc bé nhẹ nhàng nói:
“Ngoan, Chi đừng khóc, mẹ con sắp đến rồi”
“Cô ơi, con không muốn đi bác sĩ” bé dụi vào lòng cô, khóc nấc lên
“Ừ, không đi bác sĩ nữa, mình về nhà nhé!” cô vội lau nước mắt cho bé, an ủi
…
“Làm phiền em quá!” mẹ của bé Chi hổn hển chạy đến
“Không sao ạ. Chị mau mang bé đến bệnh viện kiểm tra, em dán miếng hạ sốt rồi mà vẫn chưa thấy giảm”
“Ừ, chị đi ngay đây. Tạm biệt em” chị nói rồi ôm con chạy đi
…
“A lô? Nhã Bình?” cô lấy di động ra nghe máy
“Lúc nãy có người đàn ông gọi cho tớ, nói là anh ta đang giữ túi xách của cậu” Nhã Bình vội thông báo
“Ở đâu vậy?”
“Quán bar Hải Dương, mà sao cậu lại đến nơi đó”
“Tớ sẽ giải thích với cậu sau. còn giờ tớ đang làm việc, bye nhé!” cô thoái thác rồi cúp điện thoại.
-Trà Muộn- truyện được trên diễn đàn LQĐ
Lục Tình không lập tức liên lạc ngay với người giữ đồ của mình. Thật sự cô có chút lo âu, không muốn đến nơi đó nhưng tất cả giấy tờ tùy thân đều ở trong đó, nếu không đi tìm lại thì rất phiền toái.
Cô suy nghĩ ảo não một lát cũng quyết định hết giờ làm sẽ liên hệ.
…
“A lô? xin hỏi anh có phải là người nhặt được đồ của tôi không ạ?” cô nhỏ nhẹ
“Đúng vậy, thật may là cô đã gọi” đầu dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/48989/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.