Khi phải chịu đựng một mình quá lâu, mọi xúc cảm dần tê liệt, những hồi ức không mấy đẹp đẽ kia, mỗi lần nhớ đến thì không tài nào bình thản được, Lục Tình bày tỏ tất cả kìm nén giữ kín trong lòng bấy lâu nay, cô thổn thức đến nghẹn ngào.
“Từ khi em hiểu chuyện, em luôn biết sự tồn tại của mình là gai trong mắt cha mẹ, họ hàng. Dù có cố gắng ngoan ngoãn đến đâu, bà ấy không đánh đập thì sẽ chửi rủa mỗi khi bực bội, mỗi khi cãi nhau, mỗi khi ông ấy ra ngoài tìm nhân tình...”
“Khi em được nhận vào trường cấp 2 của Thành phố, bà ấy không những không vui mà còn cắt trụi mái tóc dài khiến em không dám đến trường vì sợ bạn bè châm chọc”
“Năm em mười lăm tuổi, vì tranh giành với người phụ nữ kia, bà ấy đã đẩy em xuống cầu thang”
“Em lớn lên trong một gia đình đầy ắp tiếng chửi rủa, miệt thị. Nhưng em chưa từng nghĩ đến sẽ giải thoát, sẽ rời khỏi. Vì đi rồi em sẽ không còn thứ người ta hay gọi là gia đình nữa. Có lẽ vì sinh ra em nên bà ấy mới bị người nhà nội hắc hủi, bà nội rất ghét em, mỗi khi đến nhà nội em đều bị đám anh em họ ức hiếp”
“Từ năm mười tám tuổi, em đã luôn trải qua năm mới một mình, vì cha không về nhà, mẹ thì ở nhà ngoại, đến hết kì nghỉ em lại trở về kí túc xá“.
“Vì không có tiền đóng học phí, hằng ngày ngoài giờ học em phải đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/3232507/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.