Đẩy cửa ra liền nhìn thấy, Hoắc Đình đang nâng cái bụng lên dựa vào đầu giường mà đọc sách, còn cái tay kia thì đang cầm ô mai cho vào miệng. Bạch Vũ Phi vừa cười vừa đi lại, liền giật mình, một cái túi ô mai lớn bây giờ chỉ còn thấy một cái đáy nhỏ nhỏ, “ Ôi tổ tông của anh, tiểu Đình, một túi ô mai lớn như vậy mà em cũng ăn hết sao?” Bạch Vũ Phi trừng mắt nhìn.
Hoắc Đình đang xem sách, mắt không nhìn lên nói, “ Không phải anh nói là buồn nôn thì ăn sao, em vẫn luôn cảm thấy buồn nôn, chỉ cần không ăn liền muốn ói, em cũng đâu muốn như vậy.”
“ Nhưng mà em ăn như vậy sẽ thấy khó chịu, mau bỏ xuống đi.” Nhanh chóng giật quả ô mai mà Hoắc Đình đang chuẩn bị cho vô miệng, ném lại vào trong túi, “ Tiểu Đậu sẽ lập tức bưng cơm lên, ăn cơm cho ngon, đừng ăn những thứ này nữa.” Bạch Vũ Phi lấy sách trong tay Hoắc Đình đi, rồi chậm rãi dìu cậu đi.
“ Em có thể tự đi.” Hoắc Đình đẩy tay của Bạch Vũ Phi ra, thật ra thì anh nằm cả ngày trên giường, cho nên cơ thể cũng không thể nào linh hoạt được. Với lại bụng càng ngày càng lớn, cho nên lúc đứng lên khiến cho phần hông của Hoắc Đình phải chịu một áp lực rất lớn, mặc dù là anh ngầm chịu đựng, nhưng cái cảm giác giày vò người khác này thỉnh thoảng làm anh thật sự không thể chịu nổi. Cho nên anh chỉ có thể tận lực mà nằm nghỉ thôi, cho dù anh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-a-em-that-manh-me/35353/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.