Sắc mặt Sử Tư cực kì khó nhìn, cầm lọ gel bôi trơn ra khỏi phòng tắm. Trong đôi mắt sâu là phẫn nộ, Sử Tư ném mạnh lọ gel trong tay xuống bên gót chân Lý Hoài, chất vấn từng chữ:
– Cái này ở đâu ra? Vì sao lại có trong phòng tắm của cậu?
Thần sắc Lý Hoài rối rắm trong một giây, nhưng chỉ một giây mà thôi. Cậu lập tức thể hiện ra bộ dáng thờ ơ:
– Ôi, tức giận sao? Cái này ở đâu ra, vì sao có trong phòng tắm của tôi thì liên quan tới cậu sao?
Sử Tư đột nhiên thấy mũi rất cay, hốc mắt ngập nước. Sử Tư không dám chớp mắt, không dám thở mạnh, sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống thì rất khó nhìn. Thế nhưng ngực thật là đau.
Sử Tư mệt mỏi dựa vào tường, từ từ trượt xuống đất.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nói:
– Mẹ nhỏ, rốt cuộc thì cậu có thích tôi hay không, dù chỉ là một chút thôi? Có lẽ không cần nói thích, chỉ là cậu đã bao giờ cảm thấy vui vẻ khi ở bên tôi chưa?
Lý Hoài đang chuẩn bị toàn những lời chanh chua nhưng thấy dáng vẻ vùi đầu vào đầu gối, chỉ lộ ra đỉnh đầu của Sử Tư quá yếu đuối, vậy là nuốt sạch mấy lời nói mang nọc độc xuống.
Nhưng kiêu ngạo của cậu không thể để cậu xuống nước giải thích rằng đây là đồ do Phó Chi Hành và Thiệu Gia Hằng để lại. Cậu chỉ có thể dùng những gì bén nhọn nhất nhắm vào Sử Tư, chỉ có thể là Sử Tư, ngay cả Lý Mộc Tử cũng không được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nho/104159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.