Chương trước
Chương sau
"Đồng hồ báo thức đâu?"
"Vứt rồi!"
Vô Ưu trở về nhà, sau khi hỏi được một câu như thế, chỉ còn lại sự hoang mang. Cuối cùng, cô nhốt mình vào trong phòng, cũng chẳng thèm để ý đến Nhạc Diễm. Mặc dù Nhạc Diễm đã xin lỗi, còn đưa đồ ăn vặt cho cô, nhưng cũng không giải quyết được gì.
Thật ra, cũng không phải là Vô Ưu đã thay đổi, khó dụ dỗ, mà thật sự là hôm nay cô không có tâm trạng để bát nháo với Nhạc Diễm.
Nhạc Diễm cũng đã phát hiện ra sự bất thường của Vô Ưu, cho nên, sau khi ăn tối xong, chủ động vào phòng cô, ngủ cùng cô.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Nhạc Diễm nhìn thấy rõ ràng Vô Ưu đang có tâm sự.
Vô Ưu đau đầu trả lời:
"Mẹ cũng không biết. Nhưng cứ thấy là lạ. Có điều gì đó rất quái lạ!"
Vừa nói vừa bực bội kéo kéo tóc mình. Nhạc Diễm cảm thấy chuyện lần này hẳn là rất nghiêm trọng, nên vội hỏi :
"Làm sao vậy? Mẹ kể con nghe coi. Nói ra có thể sẽ tốt hơn đó."
Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm một lúc, sau đó dốc bầu tâm sự:
"Mẹ cũng không biết tại sao lại như thế, chỉ cần nhìn thấy Phương Đông Dạ thì cứ thấy kỳ kỳ."
"Sao vậy? Không phải là trước đó vẫn rất tốt sao?"
"Có thể là do tối hôm đó..."
Vô Ưu nói đến đây, nhìn thấy đôi mắt lóe sáng của Nhạc Diễm, liền im bặt, nói:
"Không có chuyện gì, ngủ đi."
Nói xong vội vàng nhắm mắt lại, ra điều không muốn nói chuyện nữa. Nhìn mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bồn chồn, lo lắng. Thiếu chút nữa thôi, cô đã bị lỡ miệng rồi. May mà chưa nói ra, nếu không thì ngại chết mất.
Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, giống như vô tình nói:
"Mẹ, nếu có tâm sự không thể nói với con, thì mẹ nói với dì Tiểu Hạ đi. Nói với dì ấy xong, có lẽ tâm trạng mẹ sẽ tốt hơn đó."
"Được rồi! Mẹ biết phải làm như thế nào. Mau ngủ đi."
Mặc dù bên ngoài Vô Ưu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã chấp nhận lời của Nhạc Diễm. Có thời gian, sẽ tâm sự với Tiểu Hạ.
"Dậy thôi! Đã muộn rồi!!!!"
Nhạc Diễm cho người quẳng đồng hồ báo thức đi, đương nhiên cậu sẽ phải đảm đương việc gọi Vô Ưu dậy rồi. Vô Ưu đang ngủ say, sau khi nghe thấy hai chữ ‘đã muộn’, liền bật dậy. Nhìn đồng hồ gần tám giờ, gấp đến độ cuống cuồng. Bây giờ không đi nhờ xe được rồi. Nhạc Diễm nhìn tay chân luống ca luống cuống của cô, uể oải nói:
"Có xe không đi nhờ, lại tự mình làm khổ mình."
Hả!
Tên nhóc kia vừa nói xong, liền bị Vô Ưu phát cho một cái lên đầu, cậu bé rên lên thảm thiết:
"Đau chết con rồi."
Trước tiếng gào khóc của Nhạc Diễm, Vô Ưu cũng chẳng thèm để ý, xách túi chạy về phía trạm xe bus. . .
"Mẹ đi đây, đừng có mà nghịch máy tính đễn nối quên ăn cơm đó."
Vô Ưu vừa đi, thì Phương Đông Dạ cũng từ phòng bên cạnh đi ra. Sau khi hỏi han Nhạc Diễm vài câu xong, bước vội ra ngoài. Xem bộ dáng cũng chẳng phải là đúng lúc đâu, mà là vẫn để ý đến từng động tĩnh của Vô Ưu đó.
"Trời ạ! Có lầm không hả! Tôi cũng đợi nửa tiếng rồi."
"Đúng vậy a. Tôi nhất định phải khiếu nại. Thật là quá đáng! Hôm qua tôi phải bắt taxi về nhà đó. Nếu như ngày nào cũng phải bắt taxi, tiền lương của tôi làm sao mà đủ! Còn có để cho người ta sống nữa không hả!"
"Đúng đó, gọi điện khiếu nại đi!"
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
Vô Ưu nhìn đám người lòng đầy căm phẫn, cũng cảm thấy thực sự quá trớn rồi. Cho nên cũng bắt đầu học theo người ta gọi điện khiếu nại. Nhưng mà, gọi đến nửa ngày rồi, vẫn thấy đường dây đang bận. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do mọi người không ngừng gọi điện khiếu nại về trạm xe bus này rồi.
"Quên đi! Gọi taxi thôi!"
"Uh, nếu không toàn bộ tiền thưởng chuyên cần sẽ bị mất đó."
"Aiz, đành thế thôi."
Sau sự căm phẫn trào dâng, rất nhiều người lại bắt đầu thấy lo lắng, nên rối rít bắt taxi rời đi. Lúc Vô Ưu đang lăn tăn, không biết có nên gọi taxi không, thì lại nghe thấy tiếng còi xe: Bíp bíp bíp. . .
“Wow, đẹp trai quá hả!"
"Un, trông rất quen, hình như đã thấy trên TV. Oh, tôi nhớ ra rồi, trong chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng’ đó."
Phương Đông Dạ nghe thấy nói thế, trong lòng than thầm toi rồi. Có điều may mắn là, Vô Ưu hình như cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ là nhìn anh thẹn thùng. Phương Đông Dạ cũng không muốn dừng lại lâu, nói với Vô Ưu:
"Mau lên xe đi, nếu không sẽ muộn đó."
Trước lời mời, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là lên xe. Cũng không biết được, cô vừa mới đi xong, thì xe bus cô khổ sở chờ, đã tới liền hẳn 5 cái.
Trên đường đi, hai người không ai nói với ai một câu nào. Vô Ưu cố ý lẩn tránh, còn Phương Đông Dạ lại âm thầm vui mừng. Anh rất thích cái cảm giác Vô Ưu động tình với anh.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe tập đoàn ‘Trụ’, Vô Ưu tự nhiên thở phào một cái, giống như quãng đường vừa rồi là cực hình vậy. Nhưng lúc này Phương Đông Dạ lại lên tiếng, anh quay đầu nhìn sang phía Vô Ưu nói:
"Vô Ưu!"
Vô Ưu hoảng hốt, sau đó có chút sợ sệt dựa sát lưng vào ghế. Hơi lo lắng hỏi:
"Chuyện gì vậy?" Bộ dáng phòng bị, cứ như Phương Đông Dạ sẽ làm gì cô vậy.
Thấy Vô Ưu như vậy, Phương Đông Dạ không nhịn được muốn trêu chọc cô. Anh nghiêng người, áp đến gần cô. Vô Ưu sợ đến nỗi vội vàng nhắm mắt lại. Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, cực kỳ cao hứng. Anh đã chờ lâu như thế, cuối cùng cũng chờ được đến ngày Vô Ưu để ý đến anh, có cảm giác với anh rồi.
Cạch!
Phương Đông Dạ giúp cô tháo dây an toàn ra, sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc có chút thất vọng trong mắt Vô Ưu, anh thật ân hận vì vừa rồi mình đã không hôn cô.
"Vô Ưu, sau này chúng ta đi làm cùng nhau nha."
Lúc nói chuyện, Phương Đông Dạ nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng nói rất khẽ, ánh mắt sâu thẳm, tất cả đều tỏa ra sự mê hoặc. Nhìn Phương Đông Dạ tràn đầy hấp dẫn, Vô Ưu gật đầu nói:
"Được."
Phương Đông Dạ cười hài lòng. Nụ cười tuyệt đẹp khiến trống ngực Vô Ưu đập rộn lên, hô hấp cũng khẩn trương.
Anh ta, anh ta sao lại đẹp trai như thế hả!
Vô Ưu không nhịn được lại bắt đầu mặt đỏ. Trước kia cô cũng biết Phương Đông Dạ đẹp trai, thậm chí lần đầu tiên gặp anh, cô còn tưởng anh là ngôi sao cơ. Nhưng… nhưng cũng không thấy đỏ mặt, tim đập rộn lên, hô hấp thì khẩn trương như thế này. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?....
"Phương Đông Dạ, rút cuộc anh đã làm gì tôi hả?"
Vô Ưu vốn là người không giấu diếm chuyện gì, có gì không hiểu, nhất định sẽ hỏi ngay. Tuyệt đối không để có chuyện gì mắc mớ trong lòng. Cảm giác kỳ quái này, vây hãm cô suốt cả một ngày hôm qua, đã là cực hạn với cô rồi. Cô tưởng rằng hôm nay sẽ tốt thôi. Kết quả là, chẳng những không tốt hơn, mà ngược lại, càng có chiều hướng tăng. Cho nên, cô chỉ có thể nói thẳng ra, để làm rõ sự tình. Nếu không cứ để như vậy, cô sẽ không có cách nào để làm việc cùng với anh được.
Đối mặt với vẻ mặt có chút tức giận của Vô Ưu, Phương Đông Dạ mỉm cười nói:
"Tôi thề, tôi không làm gì cả. Tôi nghĩ, có thể vấn đề chính là ở bản thân em. Em không tin có thể hỏi bạn bè mà em thấy tin tưởng. Ví dụ như Hoắc Lãng!"
Nhắc đến người này, nụ cười trên mặt Phương Đông Dạ càng rạng rỡ hơn. Xem ra đối với cái đề nghị của mình, anh khá hài lòng đi.
Vô Ưu nhìn nụ cười của Phương Đông Dạ, cứ cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Không hiểu nổi, rõ ràng là người không thay đổi, sao có thể là vì ăn nước miếng của anh ta, mà khi nhìn thấy anh ta, thì lại như phát bệnh được?
"Vào thôi, sắp 9h rồi." Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nói.
Vô Ưu chỉ có thể đi theo sau Phương Đông Dạ, về phía thang máy dưới tầng hầm. Dọc đường đi, cô không nhịn được đi sau Phương Đông Dạ quan sát, đánh giá. Người không thay đổi a! Vẫn là người đó. Tại sao cảm giác lại khác như thế? Trước kia, khi cô đối mặt với anh, cũng giống như đối mặt với Tiểu Hạ hay Hoắc Lãng, nhưng bây giờ sao lại. . .
Phương Đông Dạ ấn thang mở cửa ra, quay đầu lại lịch lãm nói:
"Em vào trước đi."
Vô Ưu nhìn thấy nụ cười này, run lên. Đúng vậy! Chính là cảm giác này. Chỉ cần nhìn thấy mặt anh, nụ cười của anh, là giống như bị điện giật vậy. Toàn thân đều không bình thường.
………………
"Học trưởng, anh nói xem rốt cuộc em bị làm sao hả?"
Giờ cơm trưa, Vô Ưu ăn mà không biết có vị gì. Cô vừa ăn, vừa nghe theo lời đề nghị của Phương Đông Dạ, đem những cảm xúc bất thường của mình, kể cho Hoắc Lãng nghe.
Hoắc Lãng nghe xong, trước ánh mắt như cầu xin sự giúp đỡ của Vô Ưu, không biết phải trả lời như thế nào.
Vô Ưu nhìn vẻ mặt khó xử của Hoắc Lãng, thở dài nói:
"Học trường cũng không biết đúng không? Aiz, em nghĩ hay mình phải đến gặp bác sĩ thôi, chắc chắn là bị bệnh rồi. Trước kia đâu có như thế nha."
Hoắc Lãng do dự một hồi lâu, sau mới nhìn Vô Ưu hỏi:
"Em định gả cho anh ta sao?"
"Ai cơ?"
Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng theo phản xạ mà hỏi. Sau khi hỏi xong, mới suy đoán:
"Phương Đông Dạ?"
Hoắc Lãng gật đầu khẳng định. Vô Ưu cười nói cứ như thật:
"Đương nhiên là không rồi. Anh đang nghĩ gì vậy học trưởng? Bây giờ là em đang theo đuổi anh nha. Chờ đến khi em theo đuổi được anh, là có thể gả cho anh rồi. Đây chính là mục tiêu của em a."
Hoắc Lãng sau khi nghe được lời Vô Ưu nói, bực bội trong lòng ngay tức khắc đã vơi đi rất nhiều. Cười khẳng định:
"Thật thế không? Em thật sự muốn gả cho anh sao?"
Vô Ưu gật đầu khẳng định, nói:
"Em nghĩ rồi, trên đời này không có ai bằng học trưởng cả. Anh tốt, thông minh, lại nấu ăn giỏi. Người tốt như vậy tìm ở đâu a."
Hoắc Lãng nghe xong cái lý do bất di bất dịch này của Vô Ưu, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Do dự một lát mới hỏi:
"Tiểu Ưu, nếu như bây giờ xuất hiện một người tốt hơn anh, thông minh hơn anh, lại nấu ăn rất ngon, thì em có chọn ở cùng với người đó không?"
"Uhm. Đây đúng là một vấn đề đáng suy nghĩ nha. Có vẻ như rất khó a. . ."
Vô Ưu ngốc nghếch của chúng ta, không hiểu tình cảm là gì, thế nhưng khi nghe được vấn đề Hoắc Lãng đưa ra, cũng mẫn cảm mà nhận ra rồi. Ánh mắt đầy lo lắng, trong lòng không xác định được, nên nói pha trò:
"Ai da, sẽ không đâu. Đừng nói là trên thế giới này có loại người như thế, cho dù là có, thì cũng không có khả năng đối với em tốt được như học trường đâu! Đúng không hả?"
Hoắc Lãng nghe Vô Ưu nói xong, gật đầu kiên định.
Vô Ưu lại nói:
"Cho nên a, anh nhanh để em theo đuổi được đi. Như vậy thì em chạy không thoát rồii."
"Tiểu Ưu, anh muốn hôn em, được không?"
Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu vẫn hồn nhiên như trước, đột nhiên nói ra một câu như thế. Vô Ưu vốn đang cười rất vui vẻ, ngay lập tức đã ngây ngẩn cả người. Hôn? Học trường đang nói hôn sao?
Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vô Ưu, nói:
"Tiểu Ưu, bất cứ lúc nào em muốn gả cho anh cũng được. Nhẫn ở đây, anh đã chuẩn bị xong lâu rồi."
Rốt cục, Hoắc Lãng cũng lấy chiếc nhẫn ra. Mà Vô Ưu lại không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
"Tiểu Ưu, anh thích em. Đã rất lâu, rất lâu rồi, có thể còn lâu hơn em nghĩ rất nhiều. Cho nên, chính xác hơn mà nói, là anh đã yêu em."
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Lãng bộc lộ, nhưng lại làm Vô Ưu chấn động. Có thể là bởi vì tình huống lần này thật sự rất đặc biệt.
Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu tiếp tục nói:
"Anh yêu em, nhưng anh càng thương em hơn! Cũng bởi vậy mà càng quý trọng em, cho nên anh không muốn làm hại em."
"Học trưởng?"
Vô Ưu yếu ớt mở miệng, đầy khó hiểu.
Hoắc Lãng cười nhạt, sau đó nói:
"Vô Ưu, anh biết em không thông minh. Nhưng anh cũng biết, em đối với một số việc cực kỳ mẫn cảm. Trong chuyện tình cảm, có đôi khi phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể, chính là đáp án của trái tim em."
Hoắc Lãng nói đến đây, cười nhàn nhạt hỏi:
"Bây giờ hãy nói cho anh biết, em có còn muốn gả cho anh nữa không? Cùng anh sống cuộc sống vợ chồng. Em có thể để cho anh ôm em, nắm giữ em, hôn em không?"
"Em. . ."
Em không thể!
Vô Ưu bị cái đáp án trong lòng làm cho hoảng sợ. Hoắc Lãng liếc mắt một cái, cũng đã biết được đáp án của cô. Cũng có thể nói, anh đã sớm biết đáp án rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Trước đây, anh có thể không thừa nhận, có thể tự lừa gạt bản thân là Vô Ưu sẽ thích anh, nhưng hôm nay, sau khi đã nghe thấy Vô Ưu bày tỏ những cảm xúc rung động của một cô gái, thì anh không thể làm được như thế nữa rồi.
Sự thật vốn đầy tàn khốc, nhưng nếu cứ mù quáng không dám đối mặt, thì sẽ càng trở nên tàn khốc hơn.
"Từ giờ, anh không chỉ là học trưởng của em, mà sẽ coi em giống như em gái của mình!"
Hoắc Lãng nói, trên mặt mang theo nụ cười tiêu tan, trong lòng không nhịn được chua xót, nhưng cũng không để lệ rơi ra ngoài. Có thể, trong lòng anh đã sớm biết được sẽ có kết cục này đi.
Vô Ưu nhìn Hoắc Lãng, sau một hồi chần chờ, mới nói ra năm chữ:
"Học trưởng, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi!
Nghe thấy ba chữ này, Hoắc Lãng cười. Cười nói:
"Không phải khách sáo."
Giữa những người yêu nhau, không bao giờ nói ra ba chữ đó, bởi vì một khi đã nói ra rồi, thì sẽ đại biểu cho kết thúc. Mà Vô Ưu nói xin lỗi, cũng xem như là đã tỏ rõ lòng mình rồi.
Phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể, phản ứng nguyên thủy nhất!
Vô Ưu dựa vào những lời này của Hoắc Lãng, mà quyết định mình không có cách nào để gả cho anh. Cô có thể nói chuyện thoải mái với học trưởng, có thể cùng học trưởng đi đến bất cứ nơi nào, cùng anh làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngẫm lại, đó cũng chỉ là những chuyện giữa bạn bè có thể làm với nhau. Nói cách khác, cô sẵn lòng làm bạn cùng phòng với anh, nếu không phải là sự thân mật của người chồng.
"Nhẫn tặng cho em, coi như là anh đã có câu trả lời thỏa đáng đối với tình cảm của chính mình."
Vô Ưu nhìn vẻ mặt vẫn nho nhã như trước của Hoắc Lãng, lộ ra cái nhìn cảm kích. Cô mỉm cười, rồi đưa tay trái của mình cho Hoắc Lãng, nói:
"Vâng, anh đeo cho em đi!"
Hoắc Lãng biết rõ, Vô Ưu là đang dùng phương thức của chính mình, biểu đạt sự tôn trọng đối với anh, xem trọng tình bạn này, cho nên anh cười.
Bốp!
Hoắc Lãng đánh một cái vào mu bàn tay của Vô Ưu, sau đó cười nói:
"Cô bé ngốc, sau này trừ phi là có người cầu hôn em, nếu không, nhất định không được để cho người ta đeo nhẫn vào ngón vô danh bên tay trái của em đâu đó."
"Tại sao?"
Vô Ưu vừa hỏi, vừa phối hợp giơ tay phải ra. Hoắc Lãng vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh bên tay phải cho cô, vừa nói:
"Bởi vì, ngón vô danh bên tay trái có một mạch máu nối thẳng đến trái tim, người yêu nhau đeo nhẫn ở ngón tay này, sẽ đại biểu là họ đã nắm được trái tim em, sẽ bảo vệ trái tim em."
Hoắc Lãng vừa thâm tình nói, vừa đeo nhẫn vào tay cho Vô Ưu. Vì tình yêu của chính mình mà tiến hành nghi thức cuối cùng. Sau khi đeo xong, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc nhẫn. Yêu, dừng ở đây thôi.
Lúc Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, cô nhìn Hoắc Lãng cảm động nói:
"Học trưởng, không ngờ việc đeo nhẫn lại có cả một ý nghĩa lãng mạn đến như vậy. Hay thật nha. Nghe xong rất cảm động."
Bốp bốp bốp bốp bốp!!!
Đột nhiên bốn phía truyền đến từng đợt tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Vô Ưu khó hiểu nhìn xung quanh, nhưng lại thấy tất cả mọi người đều vỗ tay vì bọn họ. Có vẻ như đã hiểu lầm rồi. Hình như đã hiểu lầm Hoắc Lãng cầu hôn Vô Ưu thành công. Sau đó, đầu bếp lại đẩy đồ ăn đi tới, lấy ra một chiếc bánh gato hình trái tim đặt trước mặt họ, nói:
"Ngài Hoắc, chúc mừng ngài. Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi."
"Các anh. . ."
Thành tựu của Hoắc Lãng trong lĩnh vực nấu ăn cũng tương đối, hơn nữa lại vừa mới đạt được giải thưởng quốc tế, cho nên, không thể nghi ngờ, anh chính là thần tượng của nhóm đầu bếp. Thần tượng cầu hôn thành công, bọn họ nhân cơ hội này biểu đạt tâm ý cũng chẳng có gì là không được cả, nhưng bọn họ lại hiểu lầm rồi. Hoắc Lãng cũng chẳng sao, nhưng không muốn gây thêm những rắc rối không cần thiết cho Vô Ưu, định giải thích, nhưng lại bị Vô Ưu cản lại.
Vô Ưu nhìn đầu bếp nói:
"Cám ơn, cám ơn lời chúc phúc của anh."
Sau khi nói xong, lại đứng dậy lớn tiếng nói:
"Cám ơn, cám ơn lời chúc phúc của mọi người. Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc!"
Vô Ưu nói xong, còn không quên kéo Hoắc Lãng cúi người chào mọi người.
Lại thêm một tràng vỗ tay nữa vang lên, sau đó phòng ăn mới xem như khôi phục lại được sự yên tĩnh.
"Em a, lần nào cũng hồ đồ. Nếu để Phương Đông Dạ thấy, em không sợ anh ta sẽ hiểu lầm sao?"
Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu vui vẻ ăn bánh ngọt, không nhịn được chê trách, nhưng trong giọng nói lại có mùi cưng chiều. Mới vừa rồi cô làm như thế, là để tránh cho anh phải xấu hổ. Cho nên, Vô Ưu thân thiết, hiểu chuyện, thiện lương, biết nghĩ cho người khác như thế, thật sự làm cho anh không có cách nào để không thích cô.
"Phương Đông Dạ? Có liên quan gì đến anh ta chứ?"
Vô Ưu đang ăn hùng hục, đột nhiên nghe Hoắc Lãng nhắc tới Phương Đông Dạ, hơi khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi.
Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt của Vô Ưu, khó tin nói:
"Em thích anh ta, sẽ không phải là đến bây giờ em vẫn không biết đi?"
"Ai nói em thích anh ta hả? Em cũng không có nói qua nha!"
Vô Ưu nói xong, còn lý luận:
"Tiểu Hạ thích anh ta có được không. Em như thế nào có thể thích anh ta a!"
Tiểu Hạ thích anh, cô liền sẽ không thích!
Hoắc Lãng nghe thấy cái logic kỳ quái này, cười nói:
"Tiểu Ưu, em không cần phải quan tâm đến việc có ai đó thích anh ta không, em chỉ cần quan tâm đến tình cảm của chính mình là được rồi."
Vô Ưu liếc mắt nhìn Hoắc Lãng khó hiểu, sau đó lại tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Trông bộ dáng ăn ngấu nghiến của cô, chắc là rất ngon đi.
"Tiểu Ưu, nếu như là Phương Đông Dạ hôn em, em có thể tiếp nhận không?"
Hoắc Lãng vừa nói ra câu này, Vô Ưu lập tức dừng ăn, ngay lập tức một miếng cũng ăn không vào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.