Chương trước
Chương sau
"Hai người nói chuyện phiếm tiếp, hay là ăn cơm đây?"
Phương Đông Dạ nói xong, cũng tự thấy được hôm nay mình đúng là mất hết phong độ rồi. Người ngốc cũng có thể nhận ra vẻ khó chịu của anh, huống hồ Hoắc Lãng này vốn là người có đầu óc thông minh.
"Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?"
Hoắc Lãng vội vàng thu lại tâm tư, rất chuyên nghiệp hỏi.
Phương Đông Dạ cố gắng bày ra dáng vẻ thong dong với Hoắc Lãng. Thoạt nhìn như không có gì bất thường, nhưng hôm nay thực sự là quá khó chịu rồi, Phương Đông Dạ nghĩ, trong lòng không nhịn được, “hừ” một tiếng với con trai, sau đó nói:
"Hai phần thịt cuộn phô mai Pháp."
"Con không ăn cái đó."
Nhạc Diễm đang hăng say xem náo nhiệt, nghe cha nói liền phản bác. Cha có chút thái quá quá rồi? Người ta không phải vừa làm món đó cho mẹ sao, bọn họ cũng không cần thiết phải ăn món đó. Cậu bé hôm nay đã dự định ăn một bữa cơm thật thịnh soạn, để an ủi cái dạ dày ít được ăn cao lương mĩ vị của mình thật tốt.
Hoắc Lãng không nói gì, cũng không rời đi. Trong lòng không ngừng nghĩ, không lẽ tổng giám đốc đã nhìn thấy gì?
"Ăn món đó đi, làm nhanh lên một chút."
Phương Đông Dạ không để ý tới sự kháng nghị của Nhạc Diễm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Lãng một cái, trực tiếp đưa ra chỉ thị. Hoắc Lãng bất đắc dĩ liếc nhìn vẻ mặt thất vọng của Nhạc Diễm, sau đó xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị.
...
"Cha à, con biết con sai rồi. Cho con ăn cái khác đi."
Nhạc Diễm là người thông minh, cho nên hiểu được ‘đại trượng phu có thể tiến, có thể lùi’. Phương Đông Dạ nhìn điệu bộ làm nũng, đáng thương, cười hề hề của con mình, không nhịn được nở nụ cười:
"Lần sau sẽ ăn cái khác." Nói xong, khi Nhạc Diễm chưa kịp phản ứng, đã giải thích:
"Ăn nhanh, chúng ta còn có việc phải làm."
Có chuyện gì?
"Chuyện gì ạ?"
Nhạc Diễm thoáng cái tính thần liền tỉnh táo. Dù sao bí mật của cha cũng biết rồi, cũng không sợ lần sau không có đồ ăn ngon.
"Biết ngay thôi."
Phương Đông Dạ trả lời ứng phó, nhưng Nhạc Diễm chính là thần đồng của thần đồng nha. Cậu như không có chuyện gì mà nói:
"Cha không nói con cũng biết, khẳng định là có liên quan đến mẹ." Phương Đông Dạ đối với phản ứng rất nhanh của con, trong lòng không nhịn được trào lên cảm giác kiêu hãnh. Nhưng cũng không thèm nói đáp án cho con.
"Chú Hoắc Lãng kia, nhìn rất được, con rất thích." Nhạc Diễm giống như nhàm chán mà thuận miệng nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia giảo hoạt. Hắc hắc, không cho cậu như ý, vậy cha cũng đừng nghĩ mình sẽ thoải mái. Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, tự nhiên cảm thấy một trận rét lạnh kéo tới.
Sức kiềm chế thật quá kém!
Nhạc Diễm trong lòng phê bình Phương Đông Dạ, sau đó tiếp tục nói:
"Không biết làm đồ ăn có ngon không nhỉ, nếu như ngon thì thật tốt rồi. Hôm nào nói mẹ mời về nhà nấu cơm cho con ăn."
Đồ quỷ nhỏ!
Nhạc Diễm vẻ ngoài trông rất thanh thuần, đáng yêu, nhưng lần này bản chất quỷ quái xem như đã phơi bày rồi.
"Ta là cha con đấy!"
Phương Đông Dạ híp mắt nhìn đứa con không có tôn ti trật tự này, mà Nhạc Diễm còn lại là mỏ to đôi mắt, ngây thơ, hai tròng nhấp nháy, vô tội nói:
"Con đương nhiên biết điều đó, hơn nữa chính con là người chủ động tìm được cha nha."
Nhạc Diễm giả vờ ngây thơ, làm Phương Đông Dạ không thể phân biệt được thật giả. Một tên nhóc chưa được năm tuổi, hẳn vốn là ngây thơ, thuần khiết đi. Nhưng, anh tóm lại, vẫn cảm thấy có chỗ không được thích hợp. Mọi người đều nói, vợ mình thật là tốt, con mình thật là ngoan. Nhưng mà, như thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy con mình quá thông minh, không có điểm nào của Vô Ưu ngốc nghếch kia cả?
Cốc! cốc! cốc! cốc!
Hoắc Lãng đem đồ ăn tới. Vì vừa mới làm cho Vô Ưu, nên nguyên liệu ngon vẫn còn sẵn, rất nhanh đã làm xong.
"Được, cứ để đó, anh ra ngoài đi."
Phương Đông Dạ không phải là một người hẹp hòi, nhưng bây giờ lại hẹp hòi ra mặt. Trông thấy Hoắc Lãng đã cảm thấy không được tự nhiên rồi. Vã mồ hôi! Thật là quái nhân chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ mà.
Anh thực sự không được tự nhiên, trong khi Nhạc Diễm lại ăn ngấu nghiến.
"Ăn ngon, ăn rất ngon nha. Không nghĩ tới lại có người có thể nấu ăn ngon như vậy."
Nhạc Diễm vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi, Phương Đông Dạ thì ngược lại, chả có hứng ăn. Anh không thích thấy Vô Ưu và Hoắc Lãng cùng chung một chỗ, cũng như không thích con mình khen người đàn ông khác trước mặt. Anh cũng biết như vậy rất không nên, rất vô lý, nói ra thì thấy mình thật trẻ con. Nhưng, anh cũng không thể làm gì khác hơn. Trong lòng lửa giận đã bốc khói ngùn ngụt rồi, mà ngoài miệng lại không thể nói được gì.
...
"Tổng giám đốc, có hợp khẩu vị của ngài không?"
Hoắc Lãng lễ phép hỏi, Phương Đông Dạ thật không biết trả lời như thế nào. Đây là lần đầu tiên anh ăn mà không cảm thấy mùi vị gì, mà bên kia Nhạc Diễm, liền vội vàng biểu đạt quan điểm của chính mình:
"Ăn ngon, ăn ngon. Ăn cực kì ngon luôn. Chú lần sau lại làm cho cháu ăn nha."
"Được."
Hoắc Lãng nhìn vẻ đáng yêu của Nhạc Diễm, nho nhã cười nói. Từ cử chỉ, đến lời nói đều mang đến cho người khác một loại cảm giác tao nhã, lịch sự.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng vui vẻ của hai người kia, trong lòng quay cuồng lửa giận. Cạch một tiếng, rất nhanh đứng lên. Sau đó vừa đi ra cửa vừa nói với con:
"Nhóc con, nhanh lên chút nào."
Ghen!
Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Đây hẳn là ghen mà người ta vẫn nói rồi.
Anh - Phương Đông Dạ đời này chưa từng ăn dấm chua. Lại không nghĩ trong một ngày, lại khiến cho anh ăn đủ thế này.
Ăn dấm chua khi thấy Vô Ưu với Hoắc Lãng thân mật, lại ăn dấm chua khi thấy con mình vui vẻ với hắn. Mà hết thảy, đều là do sự xuất hiện của cùng một người đàn ông.
Hoắc Lãng!
Nghĩ đến hắn, cơn giận của Phương Đông Dạ lại ùa đến. Cả người anh từ trên xuống dưới đầy sát khí, làm cho người không sợ anh như Nhạc Diễm, cũng phải tự nhủ bản thân mình phải sáng suốt, không dám công kích gì nữa, răm rắp đi theo phía sau cha. Nhưng trong lòng lại không nhịn được, tấm tắc lấy làm lạ: ha ha, không nghĩ tới ngu ngơ như mẹ mình lại có sức quyến rũ lớn thế. Lại có thể làm cho hai người đàn ông ưu tú như vậy thích.
...
"Cha nói có chuyện phải làm, sẽ không phải là cái này chứ?"
Nhạc Diễm nhìn một loạt thiết bị giám sát lớn trong phòng nói. Không phải cậu không thích mấy thứ này, trái lại, cậu rất thích. Chỉ có điều, cậu không thể tiếp nhận được, chính là, cả phòng giám sát này, mấy chục thiết bị đều hiển thị duy nhất một hình ảnh.
"Hừ, đừng nói nhiều nữa, ngồi xuống xem đi."
Phương Đông Dạ chặn ngang không cho Nhạc Diễm nói nữa. Sau nhìn lên màn hình giám sát chiếu theo các hướng, toàn bộ các góc độ của Vô Ưu. Khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nở ra một nụ cười. Thầm thì tự nói:
"Rất đẹp, rất đáng yêu, có phải không?" Trong lúc nói chuyện, hai ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi hình ảnh Vô Ưu trên màn hình.
Giọng nói ôn nhu, vẻ mặt mang theo ý cười. Hơn nữa anh bình thường đã xinh đẹp, lúc này ánh mắt chuyên chú, cả người tản mát ra loại cảm giác hạnh phúc, trông càng đẹp mê người.
Nhạc Diễm nhìn cha, lại liếc mắt nhìn mẹ đang ngủ gà ngủ gật trên màn hình, đến nỗi nước miếng cũng chảy ra. Trong lòng nhịn không được, rên lên: Điên rồi, thật sự là điên rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.