Một đám người áo đen vây kín quanh sòng bạc.
"tình huống này là sao? Không định cho người ta ra ngoài à?"
"Ai biết được?" Trong sòng bạc khách khứa tỏ vẻ bất mãn.
"Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ! Tất cả yên lặng cho tôi. Chúng tôi tìn người. Tìm được sẽ cho đi!" Kẻ dẫn đầu rất nghiêm túc.
Ngay lúc Tiêu Tiêu còn đang tò mò chuyện gì xảy ra, mộ Miêu Miêu đã chạy vào trong đám người, nghe ngóng tứ phía.
"Con trai ngoan, nghe đượcc ái gì rồi?."
"Vừa rồi có chú gì đó nói, hình như là cái gì Đế Quốc Hắc Dạ gặp sát thủ, hiện tại đđang truy lùng đồng bọn... Mẹ, mẹ, mẹ không phải là cái kẻ đồng bọn kia chứ?" Mộ Miêu Miêu từ nhỏ đã nhận sự hun đúc lối sống hắc đạo từ mẹ, đương nhiên biết mẹ thừa sức làm chuyện đó.
"Không nói mò. Cũng có phải con không biết mẹ vì tiếp quản công việc cho dì con, đã lâu không động chân động tay rồi."
"Khó trách con cảm thấy gần đây thức ăn càng ngày càng kém, mẹ, nếu mẹ không thích làm việc, vậy để con ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình."
Nghe con trai câu nói này, Mộ Tiêu Tiêu cảm động lệ dâng lưng tròng, ôm ghì lấy cậu.
Đột nhiên, một người áo đen xen một chân vào giữa hai mẹ con."Hừ! Kỳ quái, vậy mà lại có người dẫn theo con trai ̉ đến sòng bạc, quá khả nghi rồi. Người đâu, bắt hai mẹ con nhà này lại!" Người đàn ông vung tay lên, chỉ thấy một đám thị vệ cùng xông tới...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/1958658/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.