Tiêu Tiêu không còn gì để nói: "Vậy sao cô bị đói? Không biết ra tìm đồ ăn sao?"
"Thế nhưng là tôi lo lắng cô trở về lại đi, cho nên chỉ có thể ngốc trong phòng khách chờ cô trở về, Tiêu Tiêu... Thật làm cho tôi muốn chết rồi." Anh nói qua, ngồi ở trên ghế sofa kéo cổ tay Tiêu Tiêu.
Mộ Tiêu Tiêu sớm đã quen cái tay kia so nữ sinh phổ thông hơi lớn, chưa bao giờ qua hoài nghi cùng để ý qua, theo anh kéo ngồi vào bên người: "Chúng ta mới bao nhiêu ngày không có gặp. Đúng, cô không phải cùng tiểu Băng ở cùng một chỗ sao? Tại sao tới đây rồi."
Địch Nặc lắc lắc tay: "Đừng nói nữa, gia hỏa kia cả ngày cùng Lam Đình Ngạn ân ân ái, trong mắt nơi nào còn có tôi. Mà, tôi cũng cũng không thể ngốc tại đó làm bóng đèn. Tiêu Tiêu, cô thu lưu tôi không."
Không có mơ tưởng: "Cô muốn lưu lại, lưu lại đi."
"Tiêu Tiêu, tôi thật yêu chết cô rồi." Nói qua, Địch Nặc chế trụ bả vai Tiêu Tiêu, kéo thân thể cô để trong lồng ngực của mình, môi mỏng bỗng nhiên dán trên gương mặt của cô, một cái môi thơm lên. Tiêu Tiêu mở to hai mắt, sau đó sờ lên khuôn mặt bị hôn, không khỏi cười.
"Cô cười cái gì?" Địch Nặc nghi hoặc nhìn cô.
Tiêu Tiêu che miệng: "Tôi còn là lần đầu tiên bị phụ nữ ngoại trừ người thân cùng đứa trẻ hôn, cảm giác này giống như không tệ đây." Cô cười trộm. Tâm tình buồn bực nhất thời lại tốt mấy phần. Lần này mây đen tản ra rồi.
Địch Nặc lại bởi vì câu nói này mà ngây ngẩn cả người, lúc đầu chỉ là một nụ hôn ngẫu nhiên hưng phấn, nhưng sau khi nói câu nọ trở nên để ý như vậy rồi...
Anh sờ lên bờ môi chính mình, vậy mà hôn Tiêu Tiêu rồi... Ai nha, đáng chết, sớm biết cô không thèm để ý nên hôn môi, thật sự là thất sách!
Địch Nặc một quyền rũ trên ót chính mình, đã hối tiếc không thôi. Ai... Bỏ lỡ thời cơ lần này, không biết lần sau còn có thời cơ như thế hay không.
"Địch Nặc, cô làm sao rồi hả? Đầu đau không?" Nhìn anh đánh đầu, Tiêu Tiêu còn khẩn trương hỏi một câu.
"Không có." Thanh âm Địch Nặc trở nên khàn, hôn sai, thật là làm cho anh hối hận xanh ruột rồi.
"Đúng rồi, cô muốn ngủ chỗ nào? Ngủ gian phòng Miêu Miêu sao? Bất quá giường bé có chút nhỏ." Vừa nói xong. Cô nghĩ lại: "Được rồi, không bằng cô vẫn là cùng tôi ngủ một phòng đi. Giường đủ lớn cũng không sợ." Lúc tranh tài đẳng cấp, ngủ cùng một chỗ cho nên cũng không có nghĩ quá nhiều.
"A?" Địch Nặc lại đã quá sợ hãi.
"Sao, làm sao rồi hả?"
Xoát, trong nháy mắt, sắc mặt Địch Nặc trở nên có chút ửng đỏ, anh lập tức quay đầu che lỗ mũi mình: "Không được, tôi vẫn là ngủ gian phòng Miêu Miêu. Cô mấy ngày gần đây cũng mệt mỏi đi, hai người cùng một chỗ ngủ cô sẽ ngủ không an ổn."
Tốc độ anh nói rất nhanh, là thật tâm sợ, xác định tâm ý của mình, thật không dám lại cùng cô cùng ngủ một cái giường rồi... Nếu không, ngụy trang thân phận nữ tính sẽ bởi vì anh nhịn không được cử động mà bại lộ đi. Còn muốn cùng cô ở chung nhiều hơn. Cho dù là lấy thân phận bạn bè.
Chỉ cảm thấy Địch Nặc giống như có điểm gì là lạ, bất quá Tiêu Tiêu cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]