Tần Thư nhanh chóng đăng nhập vào Wechat, tìm số của Hàn Phái, hình đại diện của anh đã đổi thành một cây đàn piano màu đen được phủ đầy hoa hồng, ở chỗ bắt mắt nhất là một quyển sách. 
Đàn và sách. (Hán việt: Cầm, Thư) Là hài âm của tên cô.  
(Chữ Cầm và Tần đọc giống nhau.) 
Còn những bông hoa hồng đỏ là đại biểu cho tình yêu. 
Nhấn vào số Wechat của anh, đến ảnh bìa anh cũng thay giống vậy. 
Phương Mộ Hòa nhắn tin đến: [Trước đó em không biết gì à?] 
Tần Thư: [Vâng, chắc là đổi tối qua.] Sau khi về nhà thì cô đi ngủ luôn, cũng không xem Wechat. 
Phương Mộ Hòa: “Con à, nếu về sau con và anh ta thật sự ở bên nhau, ngộ nhỡ ngày nào đó, mẹ cùng anh ta cạnh tranh trong kinh doanh, con phải làm sao mới tốt đây?:)] 
Tần Thư: “…” 
Đúng là cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. 
Gỉa sử, có một ngày, Hàn Phái và Phương Mộ Hòa là đối thủ cạnh tranh, cô phải làm thế nào? Cô sẽ làm thế nào? Đây là một vấn đề nan giải. 
Phương Mộ Hòa lại nhắn tin đến: [Đừng buôn lo vô cớ nữa, buổi tối anh đón em tan làm, em đã nói muốn mời anh ăn cơm, chưa quên chứ?] 
Tần Thư: [Em quên thật rồi, vì chuyện gì nhỉ?] 
Phương Mộ Hòa: […Em qua đêm ở quán bar, anh không quấy rầy em và Hàn Phái.] 
Tần Thư xoa đầu, gần đây cô rất hay quên, [Nhưng buổi tối em phải tham gia tiệc liên hoan của công ty.] 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi/1911724/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.